Phó Dĩ Mạt cuốn chăn ngồi trong bóng tối, trên mặt khô khốc, không có nước mắt.
Nội tâm giãy dụa, đau quá.
Tân Nặc ngồi yên trên ghế sô pha phòng khách, ngón tay kẹp thuốc lá, cũng không hút, vùi đầu nhìn bàn tay của chính mình.
Đồng hồ báo thức tí tách vang lên, bình minh mùa hè dần hé lộ, thế giới vẫn còn yên lặng.
Cậu cũng biết đau là như thế nào, cũng đau đến chết lặng.
Nhưng cậu vẫn muốn được ở lại chỗ này, được ở lại bên cô.
Chứ không phải biến thành tình trạng như bây giờ.
Không muốn cô lại trở về bộ dáng như hai người gặp nhau lúc ban đầu. Ánh mắt lạnh như băng tuyết, bóng dáng màu xám lạnh bạc, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Không muốn cô nhẫn nai, nhẫn nai, rồi lại nhẫn nại nữa, cái gì cũng không nói, vui vẻ cũng trầm mặc, không vui cũng trầm mặc.
Cậu đứng lên, đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, thở dài.
“ Tiểu Mạt, em có lạnh không?”
Cô không hé răng, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô: “ Anh lạnh.”
Anh lạnh, vì thế xin em hãy cho anh một chút ấm áp.
Thân mật ôm, gắt gao ôm, không hít thở cũng được, thời gian ngừng lại cũng được.
Không thể nói, nhưng kỳ thật cậu nhớ cái ôm ấm áp này biết bao nhiêu, e ngại cô đơn cùng tịch mịch, sợ bị bỏ rơi, mỗi một tấc da trên cơ thể đều khát vọng điều này vô cùng.
Cho nên, xin đừng để những ngón tay của anh chạm vào em!
….
Cùng lúc đó.
Thi Lan ngồi trên ghế sô pha, yên lặng nhìn Tào Dương.
Nguyên bản vốn là một chàng trai anh tuấn nay đã biến thành một người đàn ông thành đạt cơ trí và mạnh mẽ vô cùng, giữa mặt mày ngẫu nhiên còn hiện ra nét lanh lợi hiếm có. Cho dù hiện tại, trên người anh mặc áo ngủ, cau mày buồn ngủ nhưng vẫn khiến người ta rung động.
Cô giống như một cô bé hơn mười tuổi, bình tĩnh nhìn anh, yêu quý cùng ngưỡng mộ.
“ Như thế nào còn chưa đi ngủ?”
Anh nhìn vào máy tính, nói bằng giọng thản nhiên.
“ Tào, em muốn biết kế tiếp anh định làm gì?”
Anh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng.
“ Em muốn biết?”
Thi Lan gật đầu, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “ Chúng ta là vợ chồng, vô luận như thế nào em cũng sẽ giúp anh!”
Anh nhìn cô, mỉm cười.
“ Anh đang suy nghĩ thật kỹ em nên làm như thế nào thì tốt nhất, nhưng bất luận như thế nào anh cũng không buông tay với Hoa Thần, cũng sẽ không để Hoa Thần rút khỏi Đại Lục.”
“…?”
Anh xoay người lại, mở rộng hai tay ra với cô, đôi môi mân lại.
Cô ngẩn ra, theo bản năng mà đi qua cạnh anh, nhưng lại bị cánh tay của anh ôm lấy kháp nhập vào lòng.
Anh hóp mắt tình, tựa đầu lên lưng cô: “ Vì Hoa Thần của ngày hôm nay không phải chỉ là một mình anh cố gắng! Anh nhất định không để nó dễ dàng sụp đổ như vậy.”
“ Nhưng, ba đã nói…”
Anh siết chặt vòng tay, đánh gãy lời nói của cô.
“ Ba của em, ngay từ đầu vốn không muốn giữ lại Hoa Thần, đúng không?”
Thi Lan giật mình, chậm rãi cúi đầu.
Anh cũng cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, giọng nói rất bình tĩnh.
“ Mời Tần Nặc đến đảm đương vị trí tổng giám đầu tư thực chất chỉ là muốn thử cậu ta. Nếu cậu ta từ chối có nghĩa là cậu ta đang có mục đích với Hoa Thần. Vì thế cho nên các người mới đem toàn bộ tài chính của công ty chuyển dời sang châu Úc, khiến cho cậu ta thu mua chỉ được một cái thùng rỗng mà thôi.”
“….”
“…Cha của em, từ lúc anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Hoa Thần, ông ấy chắc cũng đã tính toán cho anh cùng Hoa Thần chết chung với nhau, có đúng không?”
Anh cười nhẹ.
“ Chuyện này không thể được, anh không đồng ý. Cho nên, mọi chuyện sẽ không chấm dứt dễ dàng như thế này đâu!”
Lời này khiến cho Thi Lan cảm thấy đau, không khỏi vươn tay vuốt ve mái tóc của anh.
“ Chúng ta đi tìm ba em đi, được không? Xin ông điều một chút vốn cứu vớt Hoa Thần lúc này!”
Tào Dương đứng dậy, yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “ Nếu ông ta có thể làm như vậy thì Tần Thịnh sớm đã trở thành anh rể của em rồi…”
Thi Lan hoảng sợ, khiếp đảm nhìn anh, sắc mặt tái nhợt.
Anh nghiêng đầu, không hề nhìn cô, ngóng ra ngoài màn đêm yên tĩnh ở bên ngoài.
“ Nhất định sẽ có biện pháp! Tôi nhất định sẽ có cách cứu bảo trụ Hoa Thần.”
“…”
“ ….Cho nên, em trước mắt hãy suy nghĩ thật kỹ xem, bản thân sẽ đứng về bên nào.”
Thi Lan rùng mình một cái, nhớ tới cái đêm nhiều năm về trước. Đó cũng là một đêm tối như mực thế này, cô thức dậy bởi những tiếng động bên ngoài. Trong hành lang, chị hai đang đứng đó khóc.
Khi đó cô còn nhỏ, vô ưu vô lo, đối với những chuyện thương trường không biết gì cả, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy chị hai khóc lóc thương tâm như vậy nên cô rất sợ hãi. Đứng chôn chân ở sân thượng, không khí bấy giờ rất lạnh.
Ngày đó ba cũng hỏi chị hai: “ Con muốn đứng bên nào?”
Hiện tại cô mới biết được, ngày đó lúc chị hai chọn lựa có biết bao nhiêu thống khổ.
Không! Không! Không!
Em không muốn chọn!
Em không muốn chọn lựa thống khổ như vậy!
Em đã đi lạc đường, không muốn chấm dứt, không muốn chấm dứt!
Thi Lan lắc đầu, ôm chầm lấy thắt lưng Tào Dương, vùi đầu trong ngực anh.
Anh thở dài, sờ sờ tóc cô: “ Như vậy em cảm thấy khó xử sao? Xem ra, em cũng chưa bao giờ vì một thứ gì đó mà cố gắng hết sức mình.”
Anh cười nhẹ, tự giễu: “ À, em đương nhiên sẽ không, giống như chính con người của em vậy! Nếu thích hàng LV thì sẽ không bao giờ ngó đến GUCCI. Trong thế giới của em chỉ có thích hay không thích, em làm sao biết được cái cảm giác khi bị mất đi thứ mà mình yêu quý nhất sẽ như thế nào? Cái giá phải trá đó có bao nhiêu đau, em đâu có biết được, đúng không?”
Thi Lan cảm thấy lạnh, liều mạng áp sát vào ngực anh.
Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu cô thực sự muốn thì có thể làm được.
Bảo cô lòng tham vô đáy cũng được, cậy mạnh cũng không sao, nhưng cái ôm ấm áp này, nhịp tim đang đập mạnh này, đó chính là những điều mà cô muốn.
Mặc kệ dùng cách gì, cô nhất định phải giữ lấy anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT