*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.– Liên Liên, tìm hiểu mọi thứ về cung nữ tên Cửu Y kia.
Liên Liên lấy làm lạ, hỏi:
– Tiểu thư, làm sao vậy? Cung nữ kia có gì đặc biệt sao.
Chu Hoàng Sa trầm ngâm nói:
– Ừ. Quá đặc biệt ấy chứ.
Liên Liên trước giờ theo hầu bên cạnh Chu Hoàng Sa, đã nhìn quen gương mặt khuynh thành kia nên không mấy ấn tượng với những người bình thường khác. Liên Liên không ngốc, nhưng cũng không đặt cảnh giác lên những người mà nàng ta không cùng đẳng cấp. Đối thủ mà nàng nhận định thì phải như Lý tiểu thư nhà Lý tướng kia, chứ một cung nữ nhỏ nhoi thì có là gì.
Dù rất thắc mắc nhưng Liên Liên không dám làm trái lời Chu Hoàng Sa, dù sao Chu Hoàng Sa vẫn thông minh và có tầm nhìn hơn hẳn. Tiểu thư đã nói cung nữ kia đặc biệt thì chắc chắn phải có chỗ hơn người nào đó.
– À, sẵn tiện hãy để mắt đến tung tích của cung nữ kia luôn. Nếu nàng rời khỏi Điện Học Cẩn thì báo cho ta biết.
– Để làm gì ạ?
– Một cuộc gặp gỡ nho nhỏ thôi.
Liên Liên không khỏi sốt ruột hỏi:
– Tiểu thư thật sự muốn để tâm đến Ngũ hoàng tử? Ngài cam tâm từ bỏ Đại hoàng tử sao? Dù sao ngài đã vì Đại hoàng tử lâu như vậy…
Chu Hoàng Sa mãi mới nói:
– Ngươi đã đến Điện Học Cẩn, ngươi cảm thấy nơi đó như thế nào?
Đột ngột bị hỏi, Liên Liên ngẩn ra, nhớ lại quá trình ở Điện Học Cẩn, Liên Liên cau mày nói:
– Nghèo nàn, cũ kỷ, quá mất mặt.
Thật sự so với nơi ở của một Hoàng tử thì Điện Học Cẩn có chút túng quẫn, không bề thế.
– Ừ, thật vậy nhỉ.
Chu Hoàng Sa bâng quơ đáp rồi nhắm mắt tĩnh dưỡng.
…
Chẳng mất mấy sức lực, toàn bộ tài liệu về Cửu Y đã nằm trên tay Chu Hoàng Sa, thậm chí cả hành tung của Cửu Y, Chu Hoàng Sa cũng nắm trong lòng bàn tay. Vì thế, một ngày nọ đã có một cuộc gặp gỡ “tình cờ”.
– Ngươi là cung nữ của Điện Học Cẩn? Tiểu thư nhà ta có việc cho gọi.
Liên Liên đột ngột xuất hiện trước mặt Cửu Y mà nói.
Cửu Y chẳng nhớ mặt Liên Liên, nhìn theo hướng Liên Liên chỉ thì thấy một tiểu thư khuê các đang ngồi ở đình bát giác trên hồ. Dù khá xa, cũng không nhìn thấy rõ nhưng gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng Sa rất có ấn tượng với Cửu Y, nên Cửu Y liền nhớ ra đối phương là ai.
Dù sao đi nữa, bản thân Cửu Y cũng không có quyền từ chối.
– Nô tì tham kiến Chu tiểu thư.
Chu Hoàng Sa khẽ gật đầu xem như nhận lễ, sau lại bảo Liên Liên ra ngoài xem chừng, nàng muốn gặp riêng Cửu Y. Liên Liên đương nhiên không đồng ý nhưng Chu Hoàng Sa đã quyết định nên phải nghe theo.
Cửu Y cảm thấy không khí không được bình thường nhưng cũng không nghĩ ra duyên cớ gì, đành chờ Chu Hoàng Sa mở lời. Nào ngờ, Chu Hoàng Sa cũng không phải dạng người hay nói, không thích tán gẫu nên cả hai trầm mặc khá lâu, chẳng ai nói một lời. Sau cùng, Chu Hoàng Sa phải hé miệng nói:
– Ngươi hầu hạ Ngũ hoàng tử đã gần mười năm đi.
Không hiểu tại sao Chu Hoàng Sa lại quan tâm đến Nam Chánh Can, lại nhớ đến lần tặng quà lần trước, Cửu Y càng thêm ngờ ngợ. Nàng chắc rằng Chu Hoàng Sa và Nam Chánh Can chưa từng gặp nhau, nếu có thì Nam Chánh Can đã nói qua với nàng rồi. Vậy tại sao Chu Hoàng Sa lại quan tâm đến Nam Chánh Can như vậy?
– Thưa tiểu thư, đúng là vậy.
Chu Hoàng Sa gật gật đầu, cũng không vòng vo mà hỏi:
– Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, vậy ngươi đã có dự tính gì cho tương lai chưa?
Cung nữ trong Cung nếu may mắn lọt vào mắt xanh của vị nào đó thì có thể cho một danh phận nhỏ, nếu không sau hai mươi bốn tuổi thì sẽ được xuất Cung. Đối với nữ nhân cổ đại, lấy chồng từ thuở mười ba mà nói, tuổi đó đã thành quá lứa lỡ thì.
Dù chưa chính thức tuyên bố nhưng qua sang năm, Nam Chánh Can thế nào cũng rời Cung tự lập phủ riêng, Cửu Y khi đó cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi, cũng phải có dự định cho cuộc đời mình. Tiếp tục hầu hạ Nam Chánh Can hay sẽ gả cho một người nhìn tử tế nào đó?
Đối với tất cả mọi người, đây có thể là việc bình thường, điều hiển nhiên nhưng với Cửu Y, một người với tư tưởng hiện đại, thật sự quá xa lạ, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới. Nàng không nghĩ mình sẽ lấy chồng sớm như vậy, thậm chí càng không có suy nghĩ làm vợ một ai đó. Nhớ tới ý định mười năm trước của mình, Cửu Y ngờ nghệch đáp:
– Nô tì sẽ luôn ở cạnh hầu hạ Ngũ hoàng tử.
– Ở bên cạnh Ngũ hoàng tử?
Cửu Y gật đầu nói:
– Phải! Vì nô tì là vú nuôi của Ngũ hoàng tử mà.
Nàng chắc chắn dù Nam Chánh Can sau này có trở nên huy hoàng tột đỉnh cũng sẽ không bỏ rơi nàng, nàng cũng không cần gì nhiều, chỉ cần ngày ba bữa cơm, có chỗ ngủ nghỉ là đã hài lòng. Nam Chánh Can nhất định không so đo nhiêu đó với nàng.
Chu Hoàng Sa nghe thấy lại dở khóc dở cười.
– Vú nuôi? Ngươi là vú nuôi của Ngũ hoàng tử?
Cửu Y liền gật đầu như giã thóc, dù nàng đã quên béng cái ý nghĩ trở thành vú nuôi của Nam Chánh Can, để hắn nuôi nàng suốt đời nhưng dù sao hiện tại cũng không sai khác cái gì.
Chu Hoàng Sa không nén được mà dò hỏi:
– Ngươi không có ý nghĩ trở thành nữ nhân của Ngũ hoàng tử sao?
Chu Hoàng Sa biết rõ mười năm qua, cuộc sống của Nam Chánh Can chỉ có Cửu Y là nữ nhân duy nhất ở gần, hắn cũng đến tuổi trưởng thành, cô nam quả nữ ở chung một chỗ lâu như vậy, Chu Hoàng Sa thật sự không tin được giữ hai người vẫn trong sạch.
Còn Cửu Y khi nghe thấy lời của Chu Hoàng Sa thì ngỡ ngàng không thôi.
Làm nữ nhân của Nam Chánh Can?
Là sao?
Chu Hoàng Sa lại nói:
– Ta biết ngươi là người đơn giản, chỉ mong cuộc sống ấm no là đủ. Nhưng ngươi có từng nghĩ qua một khi Ngũ hoàng tử thành thân thì ngươi sẽ như thế nào? Liệu có một chủ mẫu nào có thể dung túng nha hoàn bên cạnh phu quân mình, còn là một nha đầu có địa vị đặc biệt? Đến lúc đó, dù ngươi có suy nghĩ quá phận hay không thì sự tồn tại của ngươi cũng là điều không thể chấp nhận được.
Cửu Y run run, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
– Rốt cuộc tiểu thư có ý gì?
Chu Hoàng Sa thẳng thắng nói:
– Nếu ta trở thành chính thê của Ngũ hoàng tử, ta sẽ cho ngươi làm quý thiếp, cả đời được sung túc.
…
Cửu Y không nhớ nổi mình đã về Điện Học Cẩn như thế nào, cũng không nhớ mình đã từ biệt Chu Hoàng Sa thế nào và Chu Hoàng Sa lúc sau có nói thêm cái gì không.
Tiểu thiếp?
Thông phòng?
Hóa ra, trong mắt người khác, nàng là một cung nữ hạ tiện muốn nhúng chàm Nam Chánh Can?