*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lấy lý do tiến Cung bầu bạn với Tâm Phi, Ngô Ngọc Hoàng được sắp xếp ở Yên Vũ Cung, kề sát với Bảo Tâm Cung của Tâm Phi. Rồi cuộc đã đến lúc Tâm Phi phải chạm mặt Ngô Ngọc Hoàng bí ẩn kia.
“Thần thiếp tham kiến nương nương.”
Ngô Ngọc Hoàng ngoan ngoãn hành lễ với Tâm Phi, vẻ mặt như hoan hỷ, vui sướng vì được gặp lại tỷ tỷ thân yêu, chẳng ai thấy rõ sự căm tức, ghen tị trong đáy mắt của Ngô Ngọc Hoàng.
Vị trí đó vốn dĩ là của nàng, thế mà bây giờ nàng phải lấy một thân phận thấp kém khác để xuất hiện, còn phải hành lễ với đối phương, người mà nàng vốn luôn coi thường. Ngô Ngọc Hoàng thề phải lấy lại tất cả vinh hoa phú quý thuộc về nàng.
Còn Tâm Phi? Dù nàng có ngốc thế nào thì cũng đã biết Ngô Ngọc Hoàng trước mắt là ai rồi.
“Tỷ…”
Không đợi Tâm Phi nói hết câu, Ngô Ngọc Hoàng đã đứng vụt dậy, còn Thúy Nhi cũng vội vã lên tiếng can ngăn. Bây giờ, dù Ngô Ngọc Hoàng có là ai đi chăng nữa cũng không thể để lộ chuyện Tâm Phi là người thay thế Ngô Ngọc Hoa.
“Đã lâu nương nương và tiểu thư không được gặp mặt, chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói với nhau.”
Cung nữ được cho lui đi, trong phòng chỉ còn lại ba người: Tâm Phi, Thúy Nhi và Ngô Ngọc Hoàng.
Tâm Phi lúc này đã không kiềm được mà chạy tới chỗ Ngô Ngọc Hoàng, rươm rướm nước mắt nói:
“Tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Không phải Ngô Ngọc Hoa đã cao bay xa chạy rồi hay sao, lẽ ra lúc này nàng đang hạnh phúc bên cạnh thư sinh nọ, chứ không phải ở nơi này, chẳng lẽ nàng bị bắt trở về, bị bắt chia cắt với thư sinh kia?
Đáng tiếc lòng tốt của Tâm Phi không được đoái hoài, Ngô Ngọc Hoàng đã hất tay Tâm Phi đi, chẳng muốn chạm vào.
“Thấy ta ở đây ngươi thất vọng lắm sao?”
Tâm Phi vẫn thành khẩn nói:
“Không phải, muội chỉ quan tâm tỷ, nếu tỷ bị cha bắt trở về, muội sẽ đi nói với cha, bảo cha thả tỷ đi…”
Ngô Ngọc Hoàng nghe như châm chọc, bật cười:
“Thả ta đi? Ngươi không muốn ta ở đây tới vậy sao? Ngươi sợ cái gì? Sợ ta lấy lại mọi thứ của ngươi sao?”
Tâm Phi sửng sờ, vô thức lắc đầu:
“Không phải! Muội chỉ là…”
“Chỉ là muốn ta sống nghèo hèn, không ngóc mặt lên nhìn người được. Không muốn ta sống tốt chứ gì.”
Tâm Phi bị những lời chỉ trích của Ngô Ngọc Hoàng làm á khẩu, ú ớ không thể nói lời nào, không thể tin được vị tỷ tỷ thân thiết kia sao lại nói nàng như vậy. Thúy Nhi không nhìn nổi nữa, lên tiếng khuyên ngăn:
“Tiểu thư, nương nương không có ý xấu, xin ngài đừng nói những lời cay nghiệt như vậy.”
Lúc này, Ngô Ngọc Hoàng mới liếc mắt nhìn Thúy Nhi, châm biếm:
“Ta tưởng là ai, đây không phải Thúy Nhi, nô tì trước kia của ta sao. Nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ một năm qua rất thuận lợi nhỉ, chắc hẳn được kẻ giả mạo kia trọng dụng phải không.”
“Tiểu thư, hãy cẩn thận lời nói của mình! Người đang mạo phạm tới Tâm Phi nương nương!”
“Nương nương?”
Ngô Ngọc Hoàng bật cười.
“Sống trong mộng đã lâu nên tưởng mọi thứ là thật rồi? Ngươi đừng quên, mọi thứ hôm nay ngươi có là ta bố thí cho các ngươi…”
“Đã không phải của ngươi thì mãi mãi sẽ không là của ngươi.”
“Ta có thể cho ngươi thì cũng có thể lấy lại…”
…
Tâm Phi sững sờ ngồi như tượng, không thể tưởng tượng nổi Ngô Ngọc Hoa, à không, bây giờ phải gọi là Ngô Ngọc Hoàng, người nàng nghĩ là thân thiết nhất, quan tâm nhất của mình lại nói với nàng những lời cay độc như vậy.
Tâm Phi lại muốn khóc, không biết nên làm cái gì, rối rắm hỏi:
“Thúy Nhi, tại sao tỷ tỷ lại thay đổi tới như vậy…”
Thúy Nhi bên cạnh liên tục khuyên nhủ:
“Nương nương, đến bao giờ người mới chịu nhận ra bản chất của Ngô Ngọc Hoàng? Tỷ muội thân thiết? Chỉ có mình nương nương nghĩ vậy thôi, nàng ta vốn không hề nghĩ tới…”
Tâm Phi lắc lắc đầu, không muốn tin.
Tỷ tỷ thật sự trở về để đòi lại mọi thứ sao? Tâm Phi không tin được, trong ấn tượng của Tâm Phi, tuy đôi lúc Ngô Ngọc Hoàng kiêu kỳ, nhưng thật chất là người rất tốt, rất hào phóng lại quan tâm đến muội muội bị ruồng rẫy là nàng.
“Ta phải làm sao bây giờ…”
Thúy Nhi cắn môi muốn bật máu, rốt cuộc lấy hết can đam nói:
“Nương nương, chi bằng tiên hạ vi thường, người hãy thú thật mọi chuyện với Hoàng thượng trước đi!”
Tâm Phi bàng hoàng:
“Muội… muội nói cái gì cơ?”
Thúy Nhi lại khuyên: