Tuy là vậy nhưng không thể không nói khả năng nấu ăn của Lý Tuyền cũng không tệ, mặc dù không bằng đầu bếp của những khách sạn năm sao, nhưng mà ngon hơn đồ ăn của canteen trường rất nhiều là không có gì phải bàn cãi, mọi người cùng ăn cơm rất vui vẻ hòa thuận.
Sau khi ăn tối xong, Lý Tuyền mời hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ở lại một tối, thế nhưng Bạch Mộc lại từ chối. Đùa à, ai lại không biết điều mà ở lại đây quấy rầy hai người tạo em bé chứ! Thế không phải là tự làm mất mặt sao!
Dạo đêm ở thành phố, gió đêm thổi hiu hiu khiến khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.
“Tối nay đi hay là mai đi?” Một lúc lâu, Bạch Mộc đột nhiên nghiêng đầu sang hỏi Đường Hân Uyển.
Đường Hân Uyển hơi sửng sốt, ngay lập ý thức được Bạch Mộc đang nói đến chuyện đến viện phúc lợi, cô do dự một chút mới lên tiếng: “Hay là mai hãy đi? Muộn thế này rồi, chắc đám trẻ ở viện phúc lợi cũng đã ngủ rồi, chúng ta đừng đến quấy rầy bọn trẻ chứ?”
“Ha ha!” Bạch Mộc cười cười, đương nhiên anh biết Đường Hân Uyển vẫn hơi ngại, chưa chuẩn bị xong tâm lý, chỉ là Bạch Mộc cũng không có ý vạch trần cô mà thôi.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Về trường sao?” Bạch Mộc tiếp tục hỏi, cho dù nói thế nào thì cũng phải tìm một chỗ trú chân tối nay chứ!
“Về trường...” Đường Hân Uyển lập tức có chút do dự, nói thật cô không muốn về ký túc xá của trường lắm. Dù sao bây giờ cũng còn lâu mới đến ngày bắt đầu học kỳ mới, cho nên cả ký túc xá nữ cũng chỉ có một mình Đường Hân Uyển, nếu bảo cô ngủ một mình ở đó một đêm thì Đường Hân Uyển vẫn hơi sợ.
Bạch Mộc nhận ra suy nghĩ của Đường Hân Uyển, anh cũng có chút khó xử, muộn thế này rồi phải đi đâu để ở một đêm đây? Sớm biết thế này thì ban nãy đã ở lại chỗ Lý Tuyền rồi.
Nếu để Tạ Minh Tường biết tình hình hiện giờ của Bạch Mộc, nhất định anh ấy sẽ tiếc rèn sắt không thành thép mà dạy dỗ anh: “Chú bị ngốc à! Cơ hội tốt trời ban cho như vậy mà chú không biết quý trọng sao? Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà, chịu khó “vượt qua” đêm nay, ngày mai mối quan hệ của chú với Đường Hân Uyển sẽ xích lại thêm một bước!”
Hai người cứ đi lang thang không có mục đích như vậy, không biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên thì lại phát hiện hai người bọn họ đã bất giác đi đến chỗ Tiêu Ninh và Đỗ Khả Nhi xác định quan hệ...
“Ở đây một đêm?” Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển dò hỏi.
“... Ừm, cũng được...” Đường Hân Uyển đỏ mặt, tình hình hiện giờ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người đi vào khách sạn, sau khi nhìn thấy ánh mắt mờ ám của những người xung quanh, cho dù là người bình tĩnh như Bạch Mộc cũng hơi đỏ mặt. Nhưng lúc này đã chẳng còn đường lui, Bạch Mộc cũng chỉ có thể liều mình đi về phía quầy lễ tân, lấy chứng minh thư của mình ra: “Phiền cô lấy cho tôi hai phòng...”
“Hai phòng?” Ánh mắt của nhân viên lễ tân có vẻ kỳ lạ đánh giá hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển một lượt, đồng thời không khỏi cảm thấy có gì đó sai sai. Chẳng lẽ quan hệ của hai người này không phải là người yêu? Nhưng thế thì cũng không đúng! Nhìn hành động trước đó của bọn họ nhất định là một đôi tình nhân không thể nghi ngờ gì nữa! Nhưng nếu yêu nhau thì sao phải đặt hai phòng? Chẳng lẽ chàng trai trước mặt này là một tên đầu gỗ? Hay là cơ thể cậu ta không được? Nhân viên lễ tân có chút hứng thú nghĩ thầm.
Thế thì tiếc thật đấy, nhìn tướng mạo cậu ta rất đẹp trai, dáng người rất đẹp, không ngờ tố chất cơ thể lại kém cỏi như vậy!
“Hai phòng có được không?” Bạch Mộc gãi gãi đầu, nhìn về phía Đường Hân Uyển dò hỏi.
Anh hỏi như thế người ta phải trả lời làm sao! Đường Hân Uyển cắn chặt răng, âm thầm giậm chân, đồng thời có chút xấu hổ trừng mắt liếc Bạch Mộc một cái.
Đến tận lúc này Bạch Mộc mới phản ứng lại, nếu đặt hai phòng thì có gì khác với ở trường chứ?
“Vậy thì một phòng đi...” Bạch Mộc nhìn về phía nhân viên lễ tân nói, có điều ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Phải có hai chiếc giường.”
Nhân viên lễ tân trợn mắt cạn lời, trong lòng không khỏi suy đoán, nhìn bộ dạng này, có khi trước kia là cô gái này theo đuổi cậu chứ gì! Nhưng cho dù là vậy thì cậu thể hiện rõ thế để làm gì? Chuyện này vốn là phe đàn ông mấy người được lợi mà!
Thế này đi, nếu cậu đã khó xử như vậy thì chị đây không ngại giúp cậu! Khóe miệng của nhân viên lễ tân lộ ra một nụ cười thần bí, đồng thời nhanh chóng đăng ký một phòng, sau đó trả chứng minh thư và thẻ phòng cho Bạch Mộc: “Chào anh, phòng 520 tầng trên, đây là thẻ phòng của anh, mời anh cầm thẻ và đi bên này!”
“Cảm ơn!” Bạch Mộc cũng không chú ý tới vẻ mặt của nhân viên lễ tân, nhận thẻ phòng theo bản năng.
Sau khi hai người lên lầu, mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền lập tức ngây ngẩn cả người. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, trên đó phủ đầy cánh hoa hồng, ánh đèn mờ tối lập tức khiến không khí giữa hai người trở nên mờ ám.
Khóe miệng Bạch Mộc hơi run rẩy, đây là phòng gì thế này? Đã nói là hai chiếc giường cơ mà? Hơn nữa cái nôi ở trong căn phòng và Hello Kitty trên bức tường kia là thứ gì vậy? Không phải mình vào nhầm phòng đấy chứ? Nhưng đâu có lý đó, nếu không đúng phòng thì sao thẻ phòng này lại mở được?
Mãi đến lúc này Bạch Mộc mới ý thức được số phòng có điểm bất thường...
Cùng lúc đó ở quầy lễ tân dưới lầu, nhân viên lễ tân trước đó đang vui vẻ phấn chấn kể với người khác chuyện vừa xảy ra: “Tôi nói cô nghe, vừa rồi tôi gặp một đôi tình nhân...”
Sau khi nghe xong, ánh mắt người bên cạnh có chút kỳ lạ: “Mới đầu năm mà lại có đôi tình nhân như vậy ư? Thế cô làm thế nào?”
“Còn phải nói nữa à!” Nhân viên lễ tân kia đắc ý cười cười: “Người lấy việc giúp người khác làm thú vui như tôi đây, đương nhiên là đăng ký phòng 520 cho bọn họ rồi!”
“Ha ha!” Mọi người không hẹn mà cùng bật cười: “Vậy thì có lẽ qua đêm nay bọn họ sẽ rất cảm ơn cô rồi đấy?”
---
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc cũng không nhịn được mà mặt đỏ lựng lên: “Chuyện này, anh xuống dưới hỏi cô nhân viên lễ tân kia xem sao lại thế này!” Nói xong liền vội vàng rời khỏi đây như chạy trốn.
Đường Hân Uyển nhìn dáng vẻ lúng túng của Bạch Mộc lập tức có chút dở khóc dở cười.
Xuống dưới lầu, Bạch Mộc tìm người nhân viên lễ tân kia ngay lập tức: “Không phải tôi đặt phòng có hai giường sao? Có phải cô đưa nhầm phòng rồi không?”
“Thật xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi hiện chỉ còn lại một phòng đó thôi.” Nhân viên lễ tân mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“...” Bạch Mộc tức giận muốn mắng người, giờ cũng không phải mùa cao điểm gì, sao có thể xảy ra tình huống khách sạn hết phòng, cho dù cô nói dối cũng phải suy nghĩ một chút đã chứ?
Thấy thương lượng không có kết quả, Bạch Mộc chỉ có thể ủ rũ trở lại lầu trên, nhìn thấy Đường Hân Uyển lại ngại ngùng nói: “Nhân viên lễ tân nói khách sạn bọn họ chỉ còn một phòng này...”
Đường Hân Uyển đỏ mặt, nếu không phải tin tưởng vào nhân phẩm của Bạch Mộc, cô đã nghi ngờ tất cả những điều này có phải là đã được sắp đặt trước rồi không, tất cả cũng quá trùng hợp mà. Đúng lúc khách sạn hết phòng? Vừa hay chỉ còn lại phòng này?
Đường Hân Uyển đấu tranh trong lòng một lúc mới đỏ bừng mặt gật gật đầu: “Vậy thì ở phòng này đi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT