Lời còn chưa dứt, Sở Nam đã đứng chắn trước mặt anh Quân, tốc độ cực nhanh khiến Tiêu Ninh đang đứng cạnh cũng phải âm thầm tặc lưỡi.
“Gì đây?” - Anh Quân bị hành động xông ra đột ngột này của Sở Nam làm cho giật mình, cau mày hỏi: “Cậu là…”
“Em là bạn cùng phòng của Bạch Mộc!” - Sở Nam tự giới thiệu mình: “Với tính tình của Bạch Mộc, chắc chắn sẽ không tiếp nhận cuộc phỏng vấn của các anh đâu, vậy nên chẳng bằng các anh cứ phỏng vấn em, em biết rất rõ những chuyện của Bạch Mộc! Chỉ cần anh hỏi, em nhất định sẽ trả lời hết!”
Sở Nam thầm nghĩ trong lòng "Đây quả là một cơ hội cực tốt của mình! Khà khà! Đến lúc đó chắc chắn mình sẽ là một người nổi tiếng!"
“Như vậy à… Vậy cũng được!” - Anh Quân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. "Nếu Bạch Mộc đã không tiếp nhận phỏng vấn thì hỏi thằng mập này cũng được! Chỉ là lần phỏng vấn lần này không thể đăng tải bằng hình thức video phỏng vấn được, phải đổi thành bài báo viết thôi! Chứ xét về ngoại hình thì cậu nhóc này không đủ khả năng thu hút thị giác khán giả!"
“Vậy xin hỏi, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển quen nhau thế nào?” - Anh Quân kéo Sở Nam đến một chỗ vắng vẻ, vội hỏi.
“Chuyện này kể ra thì dài lắm!” - Sở Nam không trả lời ngay mà ung dung ngồi bắt chéo hai chân. Cậu ta cảm thấy nếu người trước mắt đã có ý định nhờ vả mình, vậy thì nhất định cũng phải kiếm được chút ít lợi lộc mới được.
Vì thế Sở Nam đảo mắt, trong lòng đã có chủ ý, cố tình làm ra vẻ hơi khó xử: “Mặc dù em rất muốn nói cho anh biết nhưng như vậy là đang bán đứng bạn học, áp lực trong lòng em cũng rất lớn đó!”
"Áp lực lớn mà còn nhiệt tình như vậy sao?" - Anh Quân hơi nhăn mặt, bực bội nói: “Vậy cậu nói phải làm thế nào?”
“Kể ra thì các anh tới phỏng vấn, không phải nên có chút phí bồi dưỡng sao!” - Sở Nam ung dung đáp lời. Thằng mập này đã tính toán kỹ rồi, cứ theo cách này không những có thể nổi tiếng, lại còn kiếm được tiền! Ha ha! Sở Nam, mày đúng là thiên tài!
"Mợ!" - Anh Quân tức đến mức chỉ muốn mắng chửi người khác, nhưng mà nghĩ đến việc mình cũng thật sự cần có được tin tức đặc biệt này, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận chịu thiệt.
“Hôm nay tôi không mang nhiều tiền, hai trăm đồng này coi như là mời cậu bữa cơm...” - Anh Quân lấy ra toàn bộ số tiền trong túi áo đưa cho Sở Nam: “... Như vậy đã đủ chưa?”
Sở Nam không nói gì, liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang cầm máy quay…
“…”
Hai phút sau, trong sự chờ mong và đau lòng của hai người kia, cuối cùng Sở Nam cũng cảm thấy hài lòng, bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện hết sức sống động. Đương nhiên, tình tiết thực sự như thế nào thì cậu ta sẽ không nói, chỉ cung cấp những chi tiết mà Ban truyền thông của trường đã phỏng vấn Bạch Mộc lúc trước thôi.
Nhưng dù chỉ như vậy thì anh Quân vẫn rất hài lòng, cảm thấy hai trăm đồng của mình không hề uổng phí.
Nhưng nếu như anh ta biết những điều Sở Nam nói là chuyện mà tất cả mọi người đều đã biết, không biết sẽ có cảm giác ra sao…
Nửa tiếng sau, đến khi Sở Nam cảm thấy miệng đắng lưỡi khô thì bài diễn thuyết dài dòng của cậu ta mới kết thúc.
Trong tình huống cả hai bên đều cảm thấy hài lòng, Sở Nam và Anh Quân thân thiết bắt tay nhau, kết thúc cuộc phỏng vấn không mấy thân thiện này…
“Ngày mai nhớ gửi một bản cho em nhé!” - Sở Nam đưa số điện thoại của mình cho Anh Quân, dặn dò kỹ lưỡng.
“Tất nhiên rồi!” - Anh Quân đồng ý hết sức thoải mái.
"Cậu cứ đắc ý trước đi, đợi đến ngày mai khi bài báo được phát hành rồi, xem cậu có còn vui vẻ được nữa không..." - Anh Quân xấu bụng nghĩ thầm "... Dù sao đến lúc đó cậu cũng không thể làm gì tôi!"
Nhìn thấy Sở Nam vẻ mặt thỏa mãn trở về, trong lòng Tiêu Ninh nói không nên lời.
“Anh nói này, chú cũng thiếu đạo đức quá rồi đó?” Chỉ vì vài trăm đồng mà chú bán rẻ bạn bè mình như thế à?” - Tiêu Ninh cách bọn họ rất xa nên không nghe rõ họ đã nói gì. Nhưng cậu ấy nhìn thấy Sở Nam nhận mấy trăm đồng cho nên chắc chắn bọn họ đã thống nhất được cuộc giao dịch “đen tối” nào đó.
“Yên tâm! Đương nhiên em sẽ không kể hết sự thật ra đâu, em chỉ nói những điều mọi người đã biết thôi!” - Sở Nam xua xua tay, trả lời qua loa.
“Ồ, anh ta không biết à?” - Ánh mắt Tiêu Ninh đổi sang nghi ngờ, nếu chỉ như vậy, không cần phải trả vài trăm đồng như vậy chứ?
“Đương nhiên là anh ta không biết rồi! Anh ta còn vô cùng vui vẻ nữa!” - Sở Nam cười hì hì nói: “Vậy mới nói, chỉ số thông minh là vũ khí sát thương trí mạng mà!”
“…”
“Nói đi, vì sao lúc nãy anh không đến?” - Sở Nam nhìn Tiêu Ninh với ánh mắt hơi nghi ngờ: “Đây là một cơ hội tốt để được nổi tiếng đấy, hơn nữa còn có thể kiếm tiền! Anh không có hứng thú với những chuyện này sao?”
“Thôi xin đi!” - Tiêu Ninh nhún nhún vai, nói: “Chú cho rằng ai cũng giống chú à? Hơn nữa, người nổi tiếng quá sớm sẽ gặp phiền toái, chuyện này chưa chắc đã tốt!”
Nói đến đây Tiêu Ninh dừng lại, dùng ánh mắt đánh giá thân hình “đầy đặn” của Sở Nam từ đầu đến chân: “Ồ, chú cũng cường tráng đấy chứ!”
“Móa! Anh dám chửi xéo em thế à!” - Sở Nam nổi giận, vén tay áo lên, bày ra dáng vẻ như muốn đánh nhau.
“Đừng kích động! Ê, các chị năm hai khoa nghệ thuật đã lên biểu diễn rồi kìa!” - Tiêu Ninh nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.
“Đâu đâu?” - Hai mắt Sở Nam vụt sáng, lúc nhìn thấy những bóng dáng thướt tha và khuôn mặt xinh đẹp kia, nước miếng nhanh chóng ứa ra: “Oa! Không tệ nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” - Tiêu Ninh đứng bên cạnh cũng mang dáng vẻ háo sắc tương tự.
Khi điệu múa của sinh viên năm hai khoa nghệ thuật kết thúc, đêm hội mừng năm mới lần này cũng bước vào những giờ phút cuối cùng, Lưu Tâm Vũ và Ninh Lâm cùng bước lên sân khấu: “Một lần nữa cảm ơn các bạn đã đến đêm hội lần này, lát nữa chương trình bỏ phiếu sẽ bắt đầu, mọi người có thể đăng nhập vào diễn đàn của trường, bỏ phiếu cho tiết mục mà các bạn yêu thích! Chú ý, mỗi người chỉ có cơ hội bỏ phiếu một lần thôi! Mong mọi người hãy lựa chọn thật kỹ!”
“Bây giờ tôi xin tuyên bố, đêm hội mừng năm mới lần này của trường chúng ta kết thúc tốt đẹp!” - Lưu Tâm Vũ và Ninh Lâm đồng thanh nói.
“Đi thôi, đêm hội kết thúc rồi, chúng ta cũng nên về thôi!” - Tiêu Ninh kéo Sở Nam đi.
“Đợi một chút!” - Sở Nam không đi mà lại chạy đến chỗ Lý Dương trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ninh. Nhìn thấy vậy, Tiêu Ninh không kiềm chế được mà cười khổ một tiếng "Xem ra thằng mập này vẫn còn băn khoăn về bữa cơm kia."
Nhìn thấy Sở Nam đi tới, Lý Dương thầm nghĩ không ổn, theo bản năng định bỏ trốn. Nhưng anh ta còn chưa kịp trốn, Sở Nam đã đi đến trước mặt: “Chủ tịch Lý Dương, đêm hội đã kết thúc rồi, khi nào thì chúng ta sẽ đi ăn?”
Tiêu Ninh đoán không sai, Sở Nam quả thật không bỏ qua. Nếu là những thứ khác thì không nói nhưng đối với đồ ăn ngon thì Sở Nam chưa bao giờ bỏ qua.
“À…” - Lý Dương xấu hổ cười cười: “Thì ra là bạn Sở Nam à! Chúng tôi còn phải dọn dẹp sân khấu mới xong việc được, cho nên không thể đi ăn được rồi… Hơn nữa, các cậu còn có kỳ thi vào ngày mai đúng không? Cậu về sớm nghỉ ngơi đi nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT