Cùng với tiếng đàn piano êm dịu, tiếng hát có pha lẫn chút thương cảm của Bạch Mộc chậm rãi vang lên bên tai mọi người. Mà ngay sau đó cả sân vận động đột nhiên yên tĩnh hẳn, ai cũng chăm chú, say sưa lắng nghe ca khúc êm ái này. 

“Ánh tà dương rơi trên khuôn mặt em.”

“Tạo nên vệt sáng lấp lánh.”

“Khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp khắc sâu vào trái tim anh.”

“Đắp nên bức tường thành ký ức.”

Tiếng hát của Bạch Mộc như đang tái hiện lại những thước phim điện ảnh, chậm rãi lướt qua trước mặt mọi người, để lại một dấu ấn thật sâu vào lòng họ. 

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Tạ Minh Tường đang ngồi trong hậu trường đều nở nụ cười, sự ủng hộ mà mọi người dành cho ca khúc này còn cao hơn nhiều so với mong đợi của bọn họ. 

Nghe thấy giai điệu quen thuộc này, đột nhiên trong lòng Đường Hân Uyển dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô bất chợt cảm thấy giai điệu của bản nhạc này rất bi thương, không quá thích hợp với ca từ của nó. 

Nghĩ đến đây, theo bản năng, Đường Hân Uyển lập tức cải biên giai điệu một chút. So sánh với trước đó, bớt đi một phần bi thương, nhưng lại thêm mấy phần vui vẻ. 

Bạch Mộc vô cùng mẫn cảm với sự thay đổi giai điệu giữa bài, anh nhanh chóng cảm nhận được sự khác lạ. Nhưng ngay sau đó anh lại đột nhiên sững sờ, giai điệu này vẫn luôn được giấu kín ở nơi sâu thẳm trong ký ức của anh, anh đã quen thuộc rồi… 

Hồi ức như một cơn thủy triều dâng lên, đó là vào một buổi chiều nắng đẹp, ở nơi quen thuộc ấy, bản nhạc dương cầm ấy khiến anh trầm mê, còn có cả… cô bé kia nữa… 

Trong vô thức, nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt Bạch Mộc, thân thể anh như bị đóng đinh trên khán đài, hoàn toàn không biết phải làm thế nào nữa. Nhưng mà ánh mắt của anh lại vẫn luôn ngơ ngác nhìn về phía Đường Hân Uyển, trong ánh mắt đong đầy tình cảm… 

Không chỉ có Bạch Mộc như thế, mấy người Tạ Minh Tường đang đứng trong hậu trường cũng ngây ngẩn. Sở Nam không nhịn được tự lẩm bẩm: “Đây là có chuyện gì vậy? Thế này và bài diễn tập lúc trước của họ không giống nhau!” - Bọn họ đều đã nghe qua ca khúc này từ trước đó, cho nên cảm nhận được sự khác nhau rất rõ. 

“Không biết nữa…” - Tạ Minh Tường lắc lắc đầu, có vẻ hơi không chắc chắn nói: “Có thể là họ sửa đổi vào phút cuối cũng nên. Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.” 

“Sửa đổi vào phút cuối?” - Sở Nam cười khổ nói: “Hai người kia cũng thật là, đây là đang ở trước mặt rất nhiều khán giả đó! Lỡ như phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?” 

Mà Lý Dương đang đứng bên cạnh nghe bọn bọ nói như thế thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiếp đến lại sốt ruột đi tới đi lui: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Sao Bạch Mộc cứ đứng ngơ ra đó vậy? Chẳng lẽ cậu ta bị tâm lý căng thẳng trước đám đông?” 

“Căng thẳng? Sao có thể?” - Tạ Minh Tường như đang nghe một câu chuyện cười, nếu như bảo là căng thẳng thì… màn biểu diễn thuận lợi trước đó là gì? Nhưng mà Tạ Minh Tường có thể thực sự khẳng định được một điều, Bạch Mộc cũng rất ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột vừa rồi của Đường Hân Uyển. Nói cách khác, Bạch Mộc không hề biết trước chuyện này. 

Hơn nữa với tính cách của Bạch Mộc mà nói, sao cậu ấy có thể căng thẳng kia chứ? 

“Không được rồi, tôi phải đi nhắc nhở bọn họ một chút! Nếu không, đêm hội này coi như tan tành rồi!” - Lý Dương cảm thấy vô cùng sốt ruột, cẩn thận lách người tránh khỏi tầm nhìn của khán giả, đi đến một chỗ cách Bạch Mộc không xa, nhỏ giọng kêu: “Bạch Mộc, Bạch Mộc! Cậu bị làm sao vậy?” 

Nghe thấy giọng nói của Lý Dương, lúc này Bạch Mộc mới phản ứng lại được, vội vàng tiếp tục màn biểu diễn của mình. 

Rất nhanh sau đó ca khúc đi đến phần điệp khúc, giọng hát của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cùng vang vọng bên tai mọi người. 

“Gặp được em khi tuổi hoa đẹp nhất.” 

“Là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh.” 

Ca khúc cảm động lòng người nhanh chóng lay động được cảm xúc của tất cả khán giả, bọn họ đều bị câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp này làm cảm động. Cũng trong lúc đó, tuy giai điệu đã bị thay đổi nhưng chẳng một ai cảm nhận được, họ đều nghĩ rằng đây là do hai người đã chuẩn bị từ trước. 

“Phù! Cuối cùng cũng cứu vãn được rồi.” - Lúc này Lý Dương mới thở phào nhẹ nhõm. 

Các khán giả dưới đài đều vẫy vẫy gậy huỳnh quanh trong tay. Một giây sau đó, vô số đèn flash đồng loạt lóe lên, chụp lại thời khắc đẹp đẽ này. 

Mà mấy nhân viên đài truyền hình đến ghi hình cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Bọn họ không thể ngờ được rằng một đêm hội mừng năm mới bình thường của một trường đại học sẽ xuất hiện tiết mục đặc sắc như vậy, bài hát này còn là do chính họ sáng tác nữa… Cả nhóm người đều âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải phỏng vấn bằng được hai người kia, đây chính là một tin tức rất lớn đấy nhé! 

Chỉ trong thời gian vài phút ngắn ngủi, mọi người đều đã hoàn toàn đắm chìm trong ca khúc tuyệt vời này, thật lâu sau cũng không thoát ra được. 

Sau khi ca khúc kết thúc, hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cũng hoàn thành xong màn biểu diễn của mình. Đến tận lúc này, những khán giả dưới khán đài vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn. 

Hai người nhìn nhau cười, tay cầm tay đứng giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn. Thật ra, tính cách của Đường Hân Uyển rất hướng nội, nếu là ở những lúc bình thường thì cô tuyệt đối sẽ không có những hành động như thế trước mặt mọi người, vậy nhưng lúc này thì… 

Đường Hân Uyển cảm thấy trải qua ca khúc lần này, giữa cô và Bạch Mộc lại càng thêm ăn ý hơn. Hơn nữa nếu tất cả mọi người đều đã biết mối quan hệ của họ thì chẳng bằng cứ thoải mái công khai thừa nhận. 

“Oa!” - Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người ở dưới khán đài lại càng thêm kích động. Mặc dù đang ở trong khuôn viên trường đại học, quan hệ tình cảm nam nữ không cần phải che giấu như lúc còn trung học, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người Bạch Mộc công khai thể hiện tình cảm trước mặt toàn trường như thế này. 

Mọi người vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp lại khoảng khắc đáng nhớ hiếm có này. 

“Mọi người cảm thấy tiết mục của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển có hay không?” - Lưu Tâm Vũ chậm rãi bước lên, lớn tiếng hỏi. 

“Hay!” - Mọi người dưới khán đài vô cùng đồng thanh đáp. 

“Như vậy thì mọi người có muốn xem họ biểu diễn lại lần nữa không?” - Ninh Lâm hỏi. 

“Muốn!” 

Lưu Tâm Vũ cười nói: “Đáng tiếc chỉ có thể để đợi đến đêm hội lần sau thôi…” 

Mọi người trợn trừng mắt. 

“Nói thật, hai người họ biểu diễn quá xuất sắc.” - Ninh Lâm nói: “Sự ăn ý giữa hai người này khiến tôi đây cũng cảm thấy hâm mộ! Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm được một người bạn gái!” 

“Vậy thì anh phải cố gắng nắm bắt cơ hội đi.” - Lưu Tâm Vũ trêu ghẹo, nói: “Chỉ hơn một năm nữa thôi là anh tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có muốn trải qua một mối tình học đường thì cũng chẳng còn cơ hội đâu! Được rồi, sau đây chúng ta sẽ thưởng thức tiết mục tiếp theo!” 

---

Về tới hậu trường, mấy người Tạ Minh Tường vội vã chạy ra đón: “Biểu diễn tốt đấy chứ! Không ngờ hai người lên sân khấu rồi còn sửa đổi ca khúc, quả thực là khiến anh cũng phải giật mình!” 

“Đúng vậy đó!” - Lý Dương oán giận nói: “Nếu tiết mục này của các cậu mà thực sự xảy ra vấn đề gì… tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu!” 

“Không phải là không có việc gì rồi sao?” - Bạch Mộc thản nhiên nói. 

“Ờ… cũng đúng!” - Lý Dương xấu hổ gãi gãi đầu. 

“Việc này đợi lát nữa nói sau, em còn có chút chuyện.” Nói xong, Bạch Mộc kéo Đường Hân Uyển đi sang một nơi khác. 

“Ồ…” - Mấy người kia kéo dài giọng, vẻ mặt như rất thấu hiểu. 

Lãnh Hân Hân thì lại suy tư nhìn theo bóng lưng hai người. Trong khoảnh khắc đó, dường như cô đã hiểu ra được điều gì. 

“Bạch Mộc, sao vậy?” - Nhìn thấy biểu tình của nhóm người kia, Đường Hân Uyển đỏ mặt. 

“Hân Uyển…” - Bạch Mộc phấn khích nhìn Đường Hân Uyển, nói rõ từng từ một: “... Mình nghĩ... mình đã tìm được cô ấy rồi!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play