“Ớ…” - Tạ Minh Tường đổ mồ hôi, nói: “Bây giờ tới cũng không muộn chứ? Không phải tối mai mới bắt đầu sao?”
Lý Dương giải thích: “Đúng là vậy, nhưng chúng tôi phải sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước mới được. Nếu không, nhỡ đến lúc đó lại xuất hiện tình huống bất ngờ gì thì phải làm sao? Các cậu mà còn không đến, tôi cũng sẽ đi tìm các cậu!”
“Không đến mức đó chứ?” - Sở Nam tỏ vẻ không thèm quan tâm, cậu ta cảm thấy đây chỉ là một bữa tiệc mừng năm mới của trường mà thôi, chẳng có gì to tát cả.
“Sao mà không đến mức đó?” - Lý Dương như bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Đêm hội mừng năm mới lần này rất được ban giám hiệu nhà trường coi trọng, nghe nói còn có đài truyền hình đến quay phim đó! Do vậy tôi phải sắp xếp toàn bộ chương trình thật chu đáo, trước buổi tối hôm nay nhất định phải đưa cho họ danh sách chương trình. Nếu như để xảy ra trục trặc gì… chủ tịch hội sinh viên là tôi đây cũng chẳng được yên thân!”
“….” - Đám người Tạ Minh Tường không nói được gì.
"Có cả đài truyền hình đến quay phim à? Đây đúng là một cơ hội tốt để được nổi tiếng!" Trong lòng Sở Nam cảm thấy hơi ngứa ngáy. Bây giờ cậu ta chợt cảm thấy hơi hối hận vì bản thân mình đã không chuẩn bị tiết mục. "Ừm, lần sau!" Nếu sau này vẫn còn những đêm hội như vậy thì nhất định cậu ta sẽ tích cực tham gia! Nhưng mà… cậu ta phải trình diễn những gì đây? Vấn đề này phải lên kế hoạch thật kỹ, cũng đâu thể lên sân khấu biểu diễn khả năng ăn uống được.
“Thôi, tôi không tán gẫu với các cậu nữa!” - Lý Dương xua tay: “Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm đây. Tiết mục các cậu chuẩn bị là gì thế?”
“Một bài múa, một bài hát.” - Tạ Minh Tường nói.
“Hai tiết mục ư?” - Lý Dương chau mày, mặc dù trường học không giới hạn bao nhiêu tiết mục nhưng đêm hội chỉ diễn ra trong vòng năm tiếng, quá nhiều tiết mục thì có thể sẽ bị vượt quá thời gian quy định.
Nói cho cùng thì đêm hội bắt đầu vào lúc 7 giờ, kéo dài năm tiếng đồng hồ thì phải đến 12 giờ mới xong. Nếu muộn hơn nữa thì không ổn, đến lúc đó sinh viên về đi ngủ hết thì còn ai ở lại xem chương trình chứ?
“Đúng vậy!” - Tạ Minh Tường gật gật đầu, múa là tiết mục của khoa nghệ thuật, hát là tiết mục của khoa y chúng tôi.”
“Hóa ra là như vậy!” - Lúc này Lý Dương mới hiểu ra, khoa nghệ thuật và khoa y vốn thân thiết, nên Tạ Minh Tường thay mặt khoa nghệ thuật lên đăng ký tiết mục thì cũng không có gì là lạ.
“Thời gian của mỗi tiết mục là bao nhiêu? Có những ai biểu diễn?” - Lý Dương nói, cầm bút lên: “Tôi phải ghi lại đã!”
“Thời gian cả bài hát khoảng bốn phút, còn về thời gian của bài múa thì vẫn chưa xác định được?” - Tạ Minh Tường nói.
“Vẫn chưa xác định được?” - Lý Dương không hài lòng với câu trả lời như vậy: “Tôi bảo này, cậu giỡn với tôi đấy à? Lẽ nào các cậu không tập duyệt trước mà đòi biểu diễn ngay ư?”
“Đâu có…” - Tạ Minh Tường hơi xấu hổ: “... Bài múa sắp được hoàn thành rồi, chúng tôi sẽ xác định được thời gian nhanh thôi!”
Lý Dương bất lực vỗ tay lên trán: “Đợi các cậu xác định được thì đêm hội cũng kết thúc rồi, cậu nói thời gian dự kiến cho tôi đi! Như vậy tôi cũng dễ sắp xếp!”
“Chắc khoảng hơn mười phút, dài lắm cũng không vượt quá mười lăm phút đâu!” - Tạ Minh Tường nói.
“Được rồi!” - Lý Dương không biết phải nói thêm gì nữa: “Vậy người biểu diễn là ai?”
“Bài múa sẽ do tất cả sinh viên khoa nghệ thuật biểu diễn, tổng cộng có năm người. Hát thì có Bạch Mộc và Đường Hân Uyển, hai người.”
“Cái gì? Bạch Mộc? Đường Hân Uyển?” - Lý Dương như nghe được chuyện gì đó rất khó tin, kích động túm chặt lấy vai của Tạ Minh Tường, lắc qua lắc lại: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
"Đầu óc tên chủ tịch hội sinh viên này có vấn đề gì vậy nhỉ?" Tạ Minh Tường khó khăn lắm mới thoát khỏi đôi tay của cậu ta, bất lực nói: “Cậu không nghe nhầm đâu, đúng là Bạch Mộc và Đường Hân Uyển.”
“Tên bài hát là gì?” - Lý Dương vô cùng mong đợi vừa nhìn Tạ Minh Tường vừa hỏi.
“Tình cờ gặp gỡ!” - Tạ Minh Tường thản nhiên nói.
“Hì hì! Quả đúng như vậy!” - Lý Dương phấn khích nhảy dựng lên.
Tôn Dật Thành đứng bên cạnh hơi khó hiểu: “Em nói này chủ tịch Lý Dương, sao đột nhiên anh lại kích động như vậy?”
“Tất nhiên là phải kích động rồi!” - Lý Dương hưng phấn nói: “Tôi đã xem bài phỏng vấn hai người họ của ban truyền thông trước đây rồi, quả thực là làm kinh động toàn trường. Mặc dù mọi chuyện đã lắng xuống mấy tháng nay, mọi người cũng dần dần quên chuyện này đi, nhưng chỉ là bề ngoài thôi. Tôi dám khẳng định, sự mong đợi của mọi người dành cho bài hát của họ vẫn vô cùng lớn, nên nếu đêm hội lần này họ thật sự ra sân khấu biểu diễn cùng nhau, nhất định sẽ khiến mọi người cảm thấy vô cùng phấn khích! Ha ha! Đây chắc chắn sẽ trở thành kỷ lục mới trong sự nghiệp tổ chức chương trình của tôi. Đây chính là thành công lớn đó!”
“Ồ… hóa ra là thế!” - Mấy người Tạ Minh Tường quay sang liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Dương nhìn sang mấy người Tạ Minh Tường, hỏi: “Tiết mục của các cậu có cần dụng cụ đặc biệt gì không? Tôi có thể giúp các cậu chuẩn bị trước.”
“Cũng không cần dụng cụ đặc biệt gì.” - Tạ Minh Tường lắc lắc đầu, nói: “Chỉ cần một chiếc đàn piano là được rồi.”
“Cái gì? Piano?” - Lý Dương sững sờ tại chỗ.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” - Tạ Minh Tường liếc anh ta một cái, vừa nãy người này còn vỗ ngực cam đoan, vừa nghe nói cần piano thì ỉu xìu rồi.
“Quả thực có chút phiền phức nhỏ…” - Lý Dương xấu hổ xoa xoa tay, nói: “Chủ yếu là do bên tôi đang bận sắp xếp hội trường, nhân lực không đủ, cho nên chuyện đàn piano thì các cậu phải tự nghĩ cách rồi.”
Sở Nam khinh bỉ liếc nhìn Lý Dương: “Trơ tráo!”
Mặc dù Lý Dương hơi bực mình nhưng cũng không làm gì được. Lúc đầu là do chính anh ta vỗ ngực cam đoan, bây giờ lại không thể hoàn thành, quả thực như đang nuốt lời vậy. Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng không dám động chạm đến đám người này, lỡ như làm cho bọn họ tức giận, đến lúc đó tiết mục của họ không đâu vào đâu thì chỉ có anh ta chịu thiệt.
“Thôi vậy…” - Tạ Minh Tường khoát tay, kéo mấy người Sở Nam rời đi: “... Chúng ta tự giải quyết thôi!”
“Tạ lão đại, anh có biện pháp gì?” - Sau khi rời khỏi vận động, Sở Nam vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi!” - Tạ Minh Tường nở nụ cười thâm sâu: “Ẩn sĩ tự có kế hay!”
Mấy người Sở Nam ngơ ngác nhìn nhau, rất muốn đánh cho cái tên tự phụ này một trận nhừ tử.
Sau khi trở về khoa nghệ thuật, Tạ Minh Tường lấy chìa khóa phòng đàn từ chỗ Lãnh Hân Hân, sau khi mở cửa phòng, Tạ Minh Tường chỉ vào chiếc đàn piano trong phòng nói: “Chuyển đi.”
“Hả?” - Ba người Sở Nam ngơ ngác, kế hay mà Tạ Minh Tường nói là như thế này à?
“Vậy còn anh?” - Sở Nam hỏi
“Anh...” - Tạ Minh Tường cười nói: “... Tất nhiên là anh sẽ đứng một bên chỉ huy đại cục, cổ vũ cho các chú rồi!”
“Bạch Mộc nói không sai, mặt anh dày thật đấy!” - Ba người Sở Nam giơ ngón giữa với anh ta.
“Ha ha!” - Tạ Minh Tường ngại ngùng cười: “Như vậy đi, anh sẽ mời các chú ăn cơm nhé?”
“Đừng giở trò này!” - Mấy người họ đồng thanh nói.
“Ba bữa?” - Tạ Minh Tường lại đưa ra điều kiện.
Mấy người Sở Nam vẫn không nhúc nhích, tỏ ra không dễ bị mua chuộc.
“Năm bữa!” - Tạ Minh Tường cắn răng nói: “Không thể nhiều hơn nữa đâu!”
“Đồng ý!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT