Nửa tiếng sau, cuối cùng mấy người cũng kết thúc bài múa của họ. Hơi thở của Lãnh Hân Hân hơi dồn dập nhưng vẻ hưng phấn trong ánh mắt thì lại rất rõ ràng, lòng cô ngập tràn mong chờ nhìn về phía Bạch Mộc: “Bạch Mộc, sao hả? Có linh cảm không?” 

“…” - Bạch Mộc không nói được gì, linh cảm sao có thể muốn có là có được? “Để mình suy nghĩ một chút…” 

“Được!” - Mấy người cũng biết chuyện này căn bản không thể gấp gáp, cũng không thúc giục Bạch Mộc. Mấy người yên tĩnh ngồi xuống quanh Bạch Mộc, cũng lặng lẽ đợi anh lấy linh cảm. 

Đợi một lúc lâu mà Bạch Mộc vẫn đang trầm tư, Lãnh Hân Hân cũng hơi khát nước, vì thế nhìn về phía Tạ Minh Tường dặn dò: “Anh đi mua mấy chai nước về đây!” 

“Không thành vấn đề!” - Tạ Minh Tường không dám chậm trễ, liền kéo Sở Nam ra ngoài. 

“Này! Một thằng đàn ông trưởng thành như anh đi mua mấy chai nước mà cũng phải kéo em đi cùng sao?” - Tiểu Bàn Tử có chút bất mãn, than vãn. 

“Chú có uống không?” - Tạ Minh Tường liếc mắt nhìn cậu ta: “Uống thì đừng nhiều lời!” 

Anh ấy bảo Sở Nam đi cùng anh tất nhiên là có dụng ý của anh ấy, Tạ Minh Tường nghĩ như thế này: "anh là người trả tiền, còn chú là tên cu li..."

“Được rồi được rồi…” - Tiểu Bàn Tử lẩm bẩm: “... Em đi! Được chưa?” 

Vừa đi đến cửa, Tạ Minh Tường đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi: “Đồ uống bình thường hay là ướp lạnh?” 

“Đầu óc anh có vấn đề hả?” - Lãnh Hân Hân nhìn anh như kẻ ngốc vậy: “Trời lạnh như vậy uống đồ ướp lạnh cái gì? Phải nóng!” 

“Ồ! Được được!” - Tạ Minh Tường cũng nghĩ vậy, vội chạy về phía tiệm tạp hóa của trường. Đối với sở thích của Lãnh Hân Hân, anh rất rõ ràng rồi còn về phần người khác thì anh mặc kệ! Dù sao mình cũng mua mấy chai như nhau, đến lúc đó mọi người tự chia ra mà uống! Tạ Minh Tường nghĩ như vậy đấy. 

Hai người Tạ Minh Tường nhanh chóng trở về. Khi mọi người nhìn thấy Sở Nam thở hồng hộc bưng một đống đồ uống mà Tạ Minh Tường lại hai tay trống không, vẻ mặt thảnh thơi, mọi người không khỏi có chút chán chường. 

Trong lòng Tiểu Bàn Tử buồn bực, nhưng có buồn bực hơn nữa thì cũng có thể làm thế nào? Tiền là Tạ Minh Tường trả, mà cậu ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bán sức lao động rẻ mạt kia của mình thôi. 

Sau khi đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Bạch Mộc cũng thoát khỏi trạng thái trầm tư, Lãnh Hân Hân tiến lên trước tiên, vội vàng hỏi: “Sao rồi?” 

“Ừm…” Bạch Mộc gật đầu: “... Cũng có một vài ý tưởng rồi.” 

“Thật ư?” - Lãnh Hân Hân lập tức vui vẻ: “Cậu nói đi!” 

Bạch Mộc sắp xếp lại từ ngữ một chút, lúc này mới chậm rãi nói: “Đầu tiên, mình đề nghị mọi người sửa lại bài múa một chút…” 

“Sửa lại một chút?” Lãnh Hân Hân có chút nghi ngờ: “Ý là sao?” 

“Bài múa của mọi người dài quá!” - Bạch Mộc nói: “Dựa theo vừa rồi mọi người biểu diễn, bài múa của mọi người dài hơn nửa tiếng, đó không phải là việc gì tốt.” 

Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt mọi người, Bạch Mộc cười cười giải thích: “Nếu thời gian quá dài, dễ làm cho người xem có cảm giác mệt mỏi. Có lẽ khi vừa bắt đầu thì họ sẽ đắm chìm vào bài múa, nhưng thời gian trôi qua, người xem có thể cũng sẽ có chút mất kiên nhẫn, việc này ngược lại còn là bất lợi đối với kết quả cuối cùng.” 

Nghe Bạch Mộc nói như vậy, mọi người cũng gật gật đầu, tán đồng với cách nói của anh. 

“Hơn nữa cả một đại hội mừng năm mới cũng chỉ có khoảng chừng năm tiếng, nếu chỉ bài múa này của các cậu đã chiếm nửa tiếng thì cũng có thể sẽ làm chậm tiến độ của cả chương trình.” - Bạch Mộc nói: “Mình tin, hội sinh viên trường sẽ không đồng ý với điểm này...” 

Dừng một chút, Bạch Mộc tiếp tục nói: “... Còn một nguyên nhân quan trọng nhất, mọi người đã muốn mình đệm đàn giúp mọi người, vậy thì phải chắc chắn độ dài của bài múa khớp với độ dài của bản nhạc piano. Chỉ còn có mấy ngày nữa là đến bữa tiệc mừng năm mới, mình căn bản không thể viết ra bản nhạc dài như vậy được!” Bạch Mộc giang tay ra, tỏ vẻ bất lực. 

“Có lý…” - Mọi người cũng rơi vào trầm tư. 

“... Cho nên, cậu cho rằng thời gian bao lâu là thích hợp nhất?” - Lãnh Hân Hân hỏi. 

“Tầm khoảng hơn mười phút đi. Nhiều nhất là mười lăm phút, mình cảm thấy như vậy mới đạt hiệu quả tốt nhất!” - Bạch Mộc gãi gãi đầu: “Khúc nhạc dài như vậy đã là cực hạn mà mình có thể làm được rồi!, không thể cứ lặp lại một giai điệu mãi được!” 

“Hơn mười phút…” - Lãnh Hân Hân do dự: “Cũng chính là nói, bọn mình bắt buộc phải cắt bỏ một phần lớn? Nhưng nếu như vậy, mình lo người xem còn chưa kịp có cảm xúc thì đã kết thúc rồi!” 

“Chỉ cần tác phẩm đủ hay thì sẽ không sợ người xem không thích…” - Bạch Mộc cười nói: “... Nếu sau khi bài biểu diễn kết thúc mà có thể khiến người xem cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, đó mới được xem là thành công thật sự!” 

Suy nghĩ cẩn thận một lát, rốt cuộc Lãnh Hân Hân cũng quyết định: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Bạch Mộc, tiếp theo phải phiền cậu rồi!” 

“Không riêng gì mình, cả các cậu nữa.” - Bạch Mộc cười nói: “Các cậu đừng tưởng các cậu chỉ cần cắt bỏ một phần bài múa trước đó là được, mà phải dàn dựng lại từ đầu!” 

“Dàn dựng lại từ đầu? Thế là sao?” - Lãnh Hân Hân vội vàng hỏi. 

“Nếu mọi người cắt ngắn bài múa trước đó chỉ vì để khớp với thời gian, ngược lại sẽ có chút cảm giác đầu voi đuôi chuột. Tác phẩm như vậy, người xem không hề bị thuyết phục.” - Bạch Mộc kiên nhẫn giải thích: “Cho nên mọi người phải hoàn toàn bỏ đi ý tưởng trước kia và dàn dựng lại từ đầu, như vậy mới có thể thực sự được xem là một tác phẩm hay!” 

“Ồ… Cậu nói có lý!” - Lãnh Hân Hân gật gật đầu, nhìn về phía mấy người Đỗ Khả Nhi phía sau: “Vậy thì các chị em, tiếp theo chúng ta phải tranh thủ thời gian rồi!” 

Sau khi quyết định, mọi người bắt đầu bận rộn làm việc. Chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm hội mừng năm mới, bọn họ phải hoàn thành tác phẩm này trong thời gian mấy ngày này. 

Cũng may tiết mục của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đã sớm chuẩn bị xong, nếu không thì Bạch Mộc sẽ bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có. 

Trong mười người, bốn người Lãnh Hân Hân bận dàn dựng vũ đạo, Bạch Mộc bận viết nhạc còn Đường Hân Uyển vì biết đàn piano, thi thoảng có thể đưa ra đề nghị của mình, cũng có thể giúp đỡ Bạch Mộc. 

Còn người thực sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm chỉ có bốn người Tạ Minh Tường, Tôn Dật Thành, Sở Nam và Tiêu Ninh. Bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng cho đêm hội mừng năm mới sắp diễn ra, vì thế khi Lãnh Hân Hân ra mệnh lệnh, mấy người họ liền đảm đương công việc của nhân viên hậu cần. 

Mấy ngày sau đó, phần lớn thời gian Bạch Mộc đều ở phòng đàn. Thời gian này, anh đã phải sửa chữa bản nhạc vô số lần, sọt rác trong phòng đàn đã sớm chứa đầy giấy vụn rồi. 

Mà vào ngày thứ tư, rốt cuộc Tạ Minh Tường không kìm nén nổi nữa, chạy đến phòng đàn tìm Bạch Mộc: “Bạch Mộc, chú vẫn chưa viết xong à?” 

Bạch Mộc bực bội liếc anh ta một cái: “Anh thì đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi, hay anh làm thử xem!” 

Tạ Minh Tường ngượng ngùng cười cười: “Thôi, với âm nhạc thì anh dốt đặc cán mai, không gây trở ngại cho chú nữa.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play