Tạ Minh Tường thế này cũng là bị sự thành công của Sở Nam kích thích, nghĩ cái gì liền nói luôn cái đó, có chút hấp tấp.
Mọi người đều không nói được gì, cố nén cơn "mắc ói" cuồn cuộn trong dạ dày, yên lặng ở một bên cổ vũ anh.
Sau khi Tạ Minh Tường nói xong đã có chút hối hận:
“Hắt xì!” - Tiêu Ninh ở bên cạnh đột nhiên hắt xì, có chút buồn bực. Tiêu Ninh đáng thương vẫn chưa biết mình đã bị Tạ Minh Tường “nhung nhớ”.
Lãnh Hân Hân không nói gì mà chỉ chau mày, rơi vào trầm tư.
Pháo hoa dần tắt đi, trong lòng Tạ Minh Tường hết sức thấp thỏm, anh không biết mình sẽ đối mặt với kết quả như thế nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng. Mà theo dòng thời gian trôi, sắc mặt của Tạ Minh Tường càng ngày càng tái nhợt. Lần này, cuối cùng vẫn là thất bại ư?
Đến bản thân anh cũng không rõ, nếu như lần này cũng thất bại, sau này anh còn có thể giữ được nhiệt tình như vậy hay không. Hết lần này đến lần khác bị đả kích, cũng khiến anh dần dần mất đi sự tự tin lúc trước.
Nói thật, lúc này quả thật trong lòng Lãnh Hân Hân có hơi cảm động. Cô cảm động không phải vì 999 đóa hồng kia, cũng không phải vì những tràng pháo hoa kia, lại càng không phải là vì lời tỏ tình của Tạ Minh Tường, mà là vì những bức ảnh được máy chiếu chiếu lên.
Những bức ảnh kia là cô chụp từ nhỏ đến lớn, thể hiện từng mốc thời gian trong cuộc sống của cô, trong cuộc sống bình dị lại có một chút lãng mạn. Thậm chí, ngay cả cô cũng không biết những bức ảnh này được chụp từ khi nào. Khác hẳn những đóa hồng và pháo hoa được mua bằng tiền kia, từ những bức ảnh này, Lãnh Hân Hân cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Tạ Minh Tường.
Mà Tạ Minh Tường có thể làm được điều này, chứng tỏ anh ấy thật sự có lòng. Lúc này Lãnh Hân Hân mới ý thức được anh ấy đã làm bạn với mình một khoảng thời gian rất dài, Lãnh Hân Hân dần quen với cuộc sống như thế, cũng quen nhìn thấy Tạ Minh Tường làm chủ mọi chuyện thay cô. Nếu có một ngày anh ấy không ở đây, bản thân cô có quen được không?
Thật ra trải qua nhiều năm quen biết như vậy, nếu nói trong lòng Lãnh Hân Hân không có cảm giác với Tạ Minh Tường thì là không thể nào, chỉ là cô không muốn nhận lời quá nhanh, cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác Tạ Minh Tường yêu cô. Đồng thời cô cũng lo lắng, nếu mình nhận lời Tạ Minh Tường, anh sẽ không còn yêu mình giống như thế này nữa.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt, Lãnh Hân Hân lại nghĩ tới lời của Tô Nhu, nếu mình vẫn cứ từ chối anh ấy, liệu anh ấy có mất lòng tin mà lựa chọn bỏ cuộc hay không?
Đột nhiên Lãnh Hân Hân rất sợ điểm này.
Những bức ảnh không ngừng được chiếu lên bầu trời, cuối cùng Lãnh Hân Hân quyết định, nhẹ giọng nói: “Được!”
“Em nói gì?” - Tạ Minh Tường hơi đờ người, có chút khó có thể tin được, ngoáy ngoáy lỗ tai mình, đột nhiên anh nghi ngờ có phải mình vừa nghe nhầm hay không.
“Em nói, em đồng ý hẹn hò với anh…” - Lãnh Hân Hân thấy anh như vậy, thấy hơi buồn cười, bất đắc dĩ lặp lại lần nữa.
“Thật… thật ư?” - Nước mắt Tạ Minh Tường tuôn đầy mặt, sự vui mừng bộc lộ trong lời nói.
“Nhưng em phải nói trước với anh... Thứ nhất, trong thời gian hẹn hò có các kiểu khảo nghiệm. Nếu anh không vượt qua khảo nghiệm, em lập tức chia tay với anh! Thứ hai, trong thời gian hẹn hò, hành vi không được thân mật quá mức, chỉ đơn giản dừng ở mức nắm tay và ôm, mỗi tuần ba lần, mỗi lần nửa tiếng! Thứ ba, lúc nào em đồng ý, chúng ta mới có thể tiến thêm bước nữa, anh không được bắt ép em!” - Không đợi Tạ Minh Tường kích động đến mức nhảy cẫng lên, Lãnh Hân Hân đã đặt ra mấy quy tắc này trước. Cô cảm thấy vẫn cần thiết phải đặt ra ba điều kiện này với Tạ Minh Tường trước.
- Trong lòng đám người vây quanh xem không hẹn mà cùng thốt ra suy nghĩ này.
“Có ác quá không?” - Tạ Minh Tường vừa chuẩn bị kích động nhảy lên liền đờ đẫn tại chỗ, lúng túng xoa tay hỏi.
“Anh cũng có thể từ chối mà!” - Lãnh Hân Hân cười như không cười, nhìn anh: “Em không ép anh... Nhưng cơ hội này chỉ có duy nhất một lần, qua lần này rồi thì không có nữa đâu!”
“Không từ chối! Đương nhiên không từ chối!” - Tạ Minh Tường lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lãnh Hân Hân: “Trước hết nắm nửa tiếng đi!”
Lãnh Hân Hân ngọ nguậy một chút, cũng ngầm đồng ý.
Sở Nam nắm tay Tô Nhu, ánh mắt nhu tình nhìn cô, thì thầm: “Anh cảm thấy anh quá hạnh phúc!”
Tạ Minh Tường bất mãn liếc hắn một cái:
Cuối cùng chuyện cũng có kết cục tốt đẹp, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cũng âm thầm chúc phúc cho bọn họ. Bất giác nắm tay đối phương, nhìn nhau cười cười, tất cả đều không nói lời nào.
Trong lúc kích động, Tạ Minh Tường vung tay lên: “Cảm ơn mọi người đã giúp anh tối nay, anh mời mọi người đi ăn! Nói đi, muốn ăn gì?”
“Hi hi, vậy thì em không khách khí nữa!” - Tiêu Ninh trưng ra vẻ mặt làm thịt nhà giàu, anh ấy đã đợi bữa cơm này lâu lắm rồi. Bắt đầu từ lúc giữa trưa, Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành đã bị Tạ Minh Tường kéo đến đây sắp đặt cái này bố trí cái kia, sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
“Đi thôi!” - Mấy người thống nhất địa điểm xong, bắt đầu xuất phát.
“Đợi một chút!” - Vừa thấy mọi người định đi, Tên mập lập tức hơi cuống lên. Cậu ta chỉ vào 99 túi đồ ăn vặt mình đã chuẩn bị kia, hỏi: “Mấy cái này phải làm sao?”
Tạ Minh Tường chiêu đãi lớn, có thể không để ý những món quà kia, ném cũng chả sao. Nhưng cậu ta thì không được! Mấy túi đồ ăn vặt này là tâm huyết của cậu ta. Cậu ta không nỡ ném đi như vậy.
Mọi người không để ý tới cậu ta, vào thời khắc quan trọng này bọn họ không muốn giúp cậu ta dọn mấy thứ kia, thế thì mất không khí quá!
“Thôi!” - Sở Nam khoát khoát tay, xem ra không thể trông cậy vào mấy tên nhóc có dị tính nhưng không có nhân tính này, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Tô Nhu, em đi với bọn họ trước đi, anh mang mấy thứ này về trường rồi qua đó sau!” - Vừa nói, Sở Nam vừa đẩy chiếc xe ba bánh cũ mèm tới.
“Được rồi, đi cùng đi! Tránh cho bọn anh đến đó rồi còn phải chờ cậu!” - Tạ Minh Tường tỏ tình thành công, tâm tình coi như không tệ, dự định giúp tên mập một tay. Anh gọi một bảo vệ đến, cho anh ta chút tiền boa, chỉ vào mấy túi đồ ăn vặt nói: “Anh mang mấy thứ này về trường giúp chúng tôi!”
“Nhưng mà, chúng ta đều đi cả, trong ký túc xá cũng không có ai, mấy thứ này để ở đâu?” - Tên mập Sở Nam này vẫn không yên lòng.
“Thế này đi, cứ để ở phòng đàn vậy!” - Bạch Mộc trầm ngâm một chút, đưa chìa khóa phòng đàn của mình.
“Vẫn là người anh em đáng tin cậy!” - Sở Nam vui vẻ, cầm lấy chìa khóa đưa cho bảo vệ kia, dặn dò: “Nhất định phải để cho tốt đấy! Thiếu một thứ cũng không được! Sau khi để xong thì đem chìa khóa đến nhà hàng cho chúng tôi! Không được ăn vụng đâu đấy! Mấy thứ này tôi đánh dấu cả rồi đấy!”
“…” - Tất cả mọi người, cả anh bảo vệ kia đều không thể nói được gì.
“Ờ... Đúng rồi! Nhớ trả lại xe ba bánh giúp tôi luôn. Tôi giao tiền cọc rồi đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT