Nữ thần? - Nghe vậy, mắt Tiêu Ninh ngay tức khắc sáng lên: "Anh đại Tạ, có thể được gọi là nữ thần, hẳn phải cực kỳ đẹp! Tối nay, anh nhất định phải kéo ra cho bọn em xem thử!"
- Đúng vậy! Đúng vậy! - Sở Nam kêu lên: "Anh đại Tạ, anh giấu kỹ quá đi! Hóa ra nhìn bề ngoài anh là thanh niên nghiêm túc, trên thực tế lại là thằng lưu manh!"
Tôn Dật Thành bĩu môi:
- Chứ không mày tưởng là gì? Chỉ bằng thành tích của anh đại Tạ, vào đại học y đâu có khó, nhưng lại cứ cố tới đây học, là vì nữ thần trong lòng của anh ý ở đây!
Ở trường đại học, hoạt động phổ biến nhất chính là mấy người trong ký túc xá tụ tập buôn dưa lê, cho dù là ký túc xá nam cũng không ngoại lệ.
Vừa nghe thấy Tạ Minh Tường có người trong lòng, mọi người trong phòng cứ như khám phá ra vùng đất mới, vội túm chặt lấy cậu ta hỏi đông hỏi tây liên tục.
- Rồi rồi...
Tạ Minh Tường đau đầu vì mấy thanh niên này, vội giơ tay đầu hàng: "Nếu mà mấy cậu muốn biết thì tớ kể sơ qua cho. Gia đình hai bên thân nhau nên tụi tớ lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã với nhau..."
- Khốn khổ rồi! - Nghe tới đây, Sở Nam với Tôn Dật Thành hét lên đồng thanh. Hai người quả xứng đáng là anh em tốt, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau y hệt.
- Sao lại nói thế? - Tiêu Ninh hơi khó hiểu hỏi.
Sở Nam ôm lấy bả vai Tiêu Ninh, cười nham nhở nói:
- Thế thì cậu không hiểu rồi! Người ta đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, thế mà anh đại lại ra tay với người bên cạnh mình. Nói đi nào anh đại, có phải từ nhỏ anh đã có tư tưởng đó rồi hay không hả?
- He he... - Không ngờ Tạ Minh Tường lại không phủ nhận, hơn nữa còn hơi gãi đầu ngượng ngùng. Thật khó tưởng tượng cậu trai nghiêm chỉnh như vậy lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng kiểu đấy.
Mọi người chợt cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Sau đó, Tạ Minh Tường liên lạc với nữ thần của anh ta, lấy cớ xúc tiến tình cảm giữa hai khoa với nhau, mời các cô gái cùng nhau liên hoan.
- Anh bảo này, cậu xong chưa hả? Chỉ còn mười phút thôi là tới giờ hẹn rồi đấy! - Nhìn Tiêu Ninh làm dáng trước gương cả tiếng đồng hồ, Tạ Minh Tường thật sự không nhịn được nữa, tức giận nói.
- Đừng vội, anh đại. Dân gian có câu người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Tuy rằng đây chỉ là một bữa liên hoan, nhưng cuộc sống đại học sau này của em sẽ hạnh phúc hay thê lương đều dựa cả vào nó. Không thể sơ sài được, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. - Tiêu Ninh từ từ nói rồi bôi keo xịt tóc.
-.... - Tạ Minh Tường vỗ trán ra vẻ bất đắc dĩ: "Vậy cậu làm tiếp đi!"
- Mày thôi đi! - Sở Nam khịt mũi: "Mày có ăn mặc thế nào thì cũng chỉ có thể làm nền cho anh đại Tạ với Bạch Mộc mà thôi. Mày nhìn tao này, tao chẳng bao giờ để tâm đến mấy cái ngoại hình gì gì đó như mày, anh đây dựa vào tâm hồn!"
- Đó là tại mày không có ngoại hình, dù mày có ăn mặc kiểu gì thì cũng không che được bản chất xấu xa của mày. - Tôn Dật Thành cứ như thể không thêm dầu vào lửa thì không chịu được.
-........
Có thể thấy gân xanh nổi lên trên trán Sở Nam, nhưng xét đến việc bản thân mình hoàn toàn không phải đối thủ của Tôn Dật Thành nên cậu ta chỉ có thể bỏ qua, ra vẻ rộng lượng xua tay:
- Thôi, anh đây hào phóng, không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như mày!
Tạ Minh Tường cố nhịn cười, nhìn về phía Bạch Mộc, thấy anh đang viết chữ vẽ tranh gì đó, kêu lên:
- Bạch Mộc, nhanh lên! Còn ngồi đó vẽ vẽ vời vời cái gì nữa?
Bạch Mộc lắc đầu, không quay đầu lại:
- Em không đi, em còn việc phải làm, mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi.
Bạn đ.ang đọc truyện tại. iREAD.v.n.- Còn chuyện nào quan trọng hơn là đi gặp các em gái chứ? - Sở Nam không nhịn được chạy tới bên cạnh Bạch Mộc, chờ đến khi nhìn thấy cuốn sổ ghi chép của anh, kinh ngạc hô to:
- Ồ, anh ba, thì ra anh không chỉ có ngoại hình đẹp trai mà còn có tài hoa như thế! Các đồng chí, các cậu biết anh Bạch đẹp trai của chúng ta đang làm gì không?
Nói rồi, cậu ta giơ cuốn sổ của Bạch Mộc lên, trên đó vẽ đầy các nốt nhạc.
- Haiz... - Tiêu Ninh thở dài, đặt chai keo xịt tóc xuống, chán nản: "Em sai rồi, hóa ra có một loại người trời sinh chính là tâm điểm trong mắt các cô gái. Em còn đang nghĩ phải làm thế nào để ăn mặc thật phong cách, biến bản thân thành một anh đẹp trai đầy sức hút, vậy mà anh ba đã viết tình ca cho gái rồi. Thật sự là không cùng đẳng cấp! So với anh ba, em quá kém cỏi rồi!
Sở Nam đứng dậy vỗ vai Tiêu Ninh, làm bộ an ủi:
- Chỉ bằng điểm này thì chúng ta có chạy mất dép cũng theo không nổi!
Tiếp đó cậu ta nhìn Bạch Mộc, giơ ngón cái lên:
- Anh ba, em nhìn nhầm anh. Thì ra anh mới là người có tâm hồn nhất trong chúng ta. Không những đẹp trai ngời ngợi, còn viết tình ca cho các em gái. Anh cứ như vậy thì bọn em biết sống sao? Ít ra cũng phải chừa cho bọn em mấy em chứ!
-... - Bạch Mộc đau đầu nói: "Anh không phải đang..."
Tôn Dật Thành lên tiếng:
- Được rồi anh ba, bọn em đều biết anh không phải người như vậy, bọn em chỉ chọc anh vui thôi! Anh cùng đi với bọn em đi. Cho dù không câu gái thì cũng coi như là làm quen với nhau. Dù sao chúng ta cũng sắp học chung bốn năm đại học với nhau mà.
- Tao rất thích chữ "làm quen" của mày! - Sở Nam xấu xa nói, mấy người đều bật cười.
Tạ Minh Tường thì càng nhanh hơn, kéo lấy Bạch Mộc:
- Đi thôi, tiệc tối hôm nay vốn là để xúc tiến cảm tình của hai khoa. Chú mà không đi thì thiếu sót lớn.
- Đi nào... đi nào! Đừng để cho các em gái đợi lâu! - Cả bọn cười vang, khiêng Bạch Mộc ra ngoài.
- Ôi! Anh đại Tạ có xe luôn hả! - Vừa lên xe, cậu béo đáng khinh Sở Nam trợn hết cả mặt, không nhịn được khen ngợi.
- Mày sang lên một chút được không hả? Mày mà cứ như vậy thì đừng bảo quen tao! - Tôn Dật Thành khinh bỉ liếc xéo Sở Nam: "Nhà anh đại Tạ là gia đình y học có tiếng, mấy thứ này có là gì!"
Lần này, Sở Nam lại không thèm để ý đến Tôn Dật Thành, mà là "chớp mắt đáng yêu" nhìn Tạ Minh Tường:
- Sao tự nhiên tớ có cảm giác như ôm được đùi đại gia ấy! Anh đại Tạ, anh bao nuôi em đi được hơm?
-...
Mọi người không rét mà run, da gà da vịt nổi đầy người.
"Két...!"
Xe dừng lại đột ngột, tiếng ma sát với mặt đất vang lên chói tai. Tạ Minh Tường không nói lời nào, chẳng qua mặt mày tái mét nhìn Sở Nam chằm chằm. Sở Nam chỉ cảm thấy chỗ nào đó trên mặt dính chặt, vội vàng câm nín.
- Anh đại Tạ, tối nay chúng ta ăn ở đâu? - Tôn Dật Thành vội lên tiếng, đánh tan bầu không khí lạnh lẽo trên xe.
- Khách sạn Tinh Diệu. - Tạ Minh Tường đáp lại thản nhiên.
- Ồ! Đó là khách sạn năm sao cao cấp. Anh đại Tạ, anh... - Sở Nam lại kêu lớn, định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt muốn giết người của Tạ Minh Tường liếc qua, cậu ta lập tức im lặng, vội nuốt vào bụng những lời còn chưa nói.
- Haiz... - Tiêu Ninh chợt thở dài: "Em hối hận quá, anh đại Tạ, anh có chắc là có thể đưa em về hay không?"
- Sao vậy? - Tạ Minh Tường hơi bực bội.
Tiêu Ninh nói từ tốn:
- Có hai đóa hoa tươi như anh với Bạch Mộc, sao các em gái có thể để ý tới lá xanh như bọn em? Em quyết định không xuất hiện cùng khung cảnh với các anh, tổn thương người ta quá đáng á...