“Ha ha — muốn bắt được siêu đạo chích Kid là tôi đây, đợi đến kiếp sau đi!” Kaito điều khiển tàu lượn lướt đi, ở giữa bầu trời bay qua bay lại. Cậu ta ở lại là vì tự cho là mình đã thành công nên đắc ý.

———- Ta đây là đường phân cách ẩn sĩ ————

“Chờ một chút, các cậu không thể nói rõ ràng chút được sao, đầu tớ đều muốn căng to lắm rồi.” Tiểu Văn ôm đầu, phiền chán hô lên. Đến cùng là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ, một đoàn quân bạn học mới của cô, mỗi người đều không được bình thường, cô đây vẫn là người Trung Quốc sao??

“Ai nha! Chúng ta được đón tiếp để đi bắt người, quên mất Tiểu Văn còn chưa có biết đâu.” Thảo Mai vỗ đầu, hiện lên một mặt thật có lỗi. Mặc dù Tiểu Văn không cảm thấy cậu ta có ý thật tình xin lỗi. “Chuyện này nói ra thì rất là dài, nhân tiện Tiểu Văn cứ tiếp tục nhìn màn biểu diễn đẹp mắt tiếp theo của bọn này đi.” Thảo Mai đối với Tiểu Văn cười cười, quay đầu đi, nhìn về phía Kính Nam Kinh Dược cùng với Hoa Sam Cổ Âm. Ba người đối với nhau gật đầu.

Đoàn người Suzuki, Conan tự động lùi về đến ‘Hưu Môn’, đương nhiên, Tiểu Văn cũng bị Kê Nhất kéo vào ‘Hưu Môn’. Trong lúc đó, Cổ Âm lại lắc lắc tay, hai tay đồng thời đặt lên trên tủ trưng bày, tủ kính trưng bày vốn trong suốt cư nhiên nổi lên một bảng hiệu trong suốt hình vuông, trên bảng hiệu có hơn mười đường kẻ ngang dọc màu đen, có chút tương tự cùng với bàn cờ vây. Xem ra, thứ mà Cổ Âm ấn khi nãy chính là dấu ô vuông ở trên bảng hiệu này. Chỉ thấy cô ấy dùng hai tay để ở trên bàn, lẳng lặng dừng vài giây, sau đó liền giống như đánh bàn phím chữ cái, mười ngón đánh vào các điểm ô vuông tương ứng, theo điểm ô vuông ấn xuống rồi bật lên, tủ trưng bày ghép lại thành ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’ cũng thay đổi, chỉ trong chốc lát liền khôi phục thành vị trí hàng dãy mà lúc đầu mọi người tiến đi vào.

“Ok!” Cổ Âm thở phào nhẹ nhõm, hai tay ngừng lại, sau đó mới nâng lên, Mà chiếc bàn trong suốt hình vuông cũng chậm rãi rơi xuống, rút lại vào bên trong tủ trưng bày, giống như bình thường không khác gì nhau.

“Không hổ là Cổ Âm, nhanh chóng như vậy. Tớ đây cũng không thể rớt lại phía sau như vậy được.” Kinh Dược nhìn ‘Bát Trận Đồ’ khôi phục lại nguyên dạng, cười cười, đồng thời đưa tay trái vào trong túi áo, tay phải ở trong không trung xuôi ngược tung bay, dường như là đang miêu tả một hình vẽ nào đó. Sau đó, tay phải bỗng nhiên ngừng lại trong nháy mắt, tay trái rút ra một bột phấn màu trắng, vung về phía hình vẽ mà cậu đã miêu tả ra.

“Bụp bụp –” Âm thanh nổ tung có chút giống như miếng thịt bò được thả vào trong nồi, hình vẽ mà mắt thường không thể nhìn thấy ở trong không trung kia dường như đang thấm hút thuốc bột vào trong, thuốc bột theo không trung lay động hóa thành vô hình.

“Thu phục!” Tay phải Kinh Dược từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau chùi tay trái. Một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho Thảo Mai, tựa hồ như đang muốn nói ‘Đến lượt cậu’.

Không nói đến việc Thảo Mai đang chuẩn bị làm cái gì, bên cạnh là Tiểu Văn đang đứng ở ngoài quan sát, nhưng nhìn cô giống như đã bị sét đánh, bên ngoài khét nhưng trong lại sống nhăn. Có nhầm lẫn hay không vậy, đây là học sinh sao, có thật hay không vậy? Bạn đã gặp qua được một người học sinh thần thông quảng đại như vậy chưa? ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’, thuốc bột thần bí, đây là điều nên xuất hiện trong cuộc sống hiện thực hay sao ? Có thật hay không vậy?

Đáng tiếc, nhóm bốn người cao thủ chỉ mới có hai người thể hiện, còn lại hai người nặng như trái bom đang chờ Tiểu Văn nữa đó chứ.

“Ong ong ong –” Một trận côn trùng kêu vang, âm thanh có chút tương tự với tổ ong xuất động đã lôi kéo Tiểu Văn từ trong suy nghĩ rít gào của mình trở về. Trong lúc đó, Thảo Mai không biết khi nào thì đã lấy ra một tấm màn plastic khổng lồ đóng kín bình thủy tinh lại, bên trong là hình như là vài con côn trùng có cánh màu vàng bị đánh thuốc kích thích nên bạo động.

“Đây là cái gì?” Cô không tiếp tục nhịn xuống nữa, Tiểu Văn ra tiếng hỏi ra khỏi miệng.

“Truy Ảnh Phong, một trong những côn trùng độc nhất vô nhị của Mạc gia. Phối hợp với bột phấn mà Kinh Dược đã để lại, năng lực theo dõi dấu vết của tội phạm đang chạy trốn có thể so sánh được với cả GPS của thời đại bây giờ.” Kê Nhất đứng ở bên cạnh tốt bụng giải thích, nói cho cô biết. Chính là phản ứng của Tiểu Văn cũng không phải là cảm động đến rơi nước mắt.

“Tớ khinh, có lầm hay không vậy chứ! Đây là cái thể loại phản nghịch trời đất gì đó kia!” Tiểu Văn cảm khái còn chưa có xong, chỉ thấy Thảo Mai đã thả ra ‘Truy Ảnh Phong’ đi. Côn trùng điên cuồng này đó nhất thời mất đi giam cầm, liền phóng về phía phương hướng mà Kinh Dược đã lưu lại phấn ở nơi đó.

“Ong ong ong –” Mọi người có mặt ở đây đều ngừng hô hấp lại, chỉ nghe đến âm thanh chiếc cánh dao động của ‘Truy Ảnh Phong’. Giờ phút này, Tiểu Văn rốt cuộc biết,  cái gì gọi là nghiêm nghị chứng kiến kỳ tích. Chỉ thấy ong vàng ở một bên bay đi, một bên ở trong không trung lưu lại một đường đầy vết màu vàng nhàn nhạt, chỉ hai phút thì giữa trung tâm ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’ đã miêu tả ra một bức tranh tuyến đường đi. Mà bức tranh này, hiển nhiên chính là đường đi của siêu đạo chích Kid đã phá đồ trận chạy trốn.

Nhìn ‘Truy Ảnh Phong’ càng ngày càng bay xa đi, Tiểu Văn có chút hiểu được nhóm người này đang làm cái gì. Nếu cứ còn tiếp tục như vậy, Kuroba Kaito rất nhanh sẽ bị người đuổi theo. Thời điểm mọi người chuẩn bị đi ra để đi theo ong vàng, thì Tiểu Văn dứt khoát, kiên quyết giang rộng hai tay ra, ngăn cản lại ở cánh cửa ‘Hưu Môn’.

“Tiểu Văn, cậu đây là muốn làm cái gì?” Cổ Âm nhíu mày hỏi.

“Tớ…” Tiểu Văn cúi đầu, dù sao đi nữa thì chính mình cũng không thể nói là vì muốn ngăn cản các cậu đi truy tìm kẻ trộm được. Nên biết rằng, chính cô hẳn là không quen biết với tên siêu đạo chích Kid này mới đúng, thế nhưng lại đột nhiên nhảy ra giúp đỡ cậu ta, thật sự sẽ không thuyết phục được bọn họ. Nhưng mà, cứ mặc kệ để cho các cậu ấy đi bắt người, chính cô lại không thể làm được, chỉ có thể…

“Tớ, cái gì tớ cũng không muốn làm, nên làm chút chuyện gì đó thì chính là nhóm người các cậu. Bạn học tuyệt vời ghê vậy đó, cư nhiên có nhiều bí mật như vậy, nếu không đem tất cả chuyện vừa mới xảy ra khi nãy giải thích hết ra cho tớ, tớ sẽ không để cho các câu bước ra cánh cửa này.” Được rồi, cái cớ này dù thế nào đi nữa thì cũng đều có chút gượng ép, nhưng hiện tại cô không quan tâm nhiều đến như vậy, có thể có thêm được một phút thì một phút đi. Một lúc sau, Kuroba Kaito có thể nghĩ ra được biện pháp thoát khỏi đây.

“[Tiếng Nhật] Cổ Âm, vị Văn tiểu thư này muốn làm cái gì?” Suzuki Jirokichi nhìn thấy có người ngăn cản nhóm người của mình lại, ông không vui hỏi.

Cổ Âm nhìn Tiểu Văn che chắn ở trước mặt mình hiện ra một mặt kiên quyết, thở dài. Quay đầu đối với ông bác Suzuki nói:

“[Tiếng Nhật] Không có gì, chỉ là có chút chuyện muốn nói, ‘Truy Ảnh Phong’ còn có một con ong chúa, chỉ cần ong chúa còn sống, đàn ong truy tìm tung tích sẽ không mất đi. Trên người siêu đạo chích Kid còn lưu lại bột phấn trước khi biến mất, chúng ta còn có thời gian là ba ngày để đuổi bắt hắn, không cần phải ở tại đây vội vàng như vậy. Hiện tại, xin phép cho chúng cháu một ít thời gian. Ngài cũng biết, ‘Tứ Thế Gia’ chúng cháu chỉ cần nhìn trúng người, đều không phải là tùy tiện.”

“[Tiếng Nhật] Vậy được rồi, ta cho các cháu nửa giờ ta, có đủ hay không?” Ông bác Suzuki dường như đối với cái gọi là ‘Tứ Thế Gia’ thật là tôn kính, vẻ mặt lập tức liền ôn hòa.

“[Tiếng Nhật] Cám ơn. Trước hết mọi người nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong, Cổ Âm xoay người lại, hướng về phía ba người Kinh Dược, Mạc Ngữ Yên, Kê Nhất ném cho một ánh mắt, ba người lập tức tiến lên, đem Tiểu Văn kéo đi đến ‘Cảnh Môn’. Sau đó thật thẳng thắn, cũng thật ngắn gọn đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Tiểu Văn.

Tóm lại, bốn người các cậu ấy cũng không phải là con cái của một gia đình bình thường, mà là nhân tài thế hệ thứ tư của nhà làm quan. ‘Tứ Thế Gia’ được phân chia ra thành các phần, như ‘Cổ gia’ tinh thông về kinh độ, ‘Kinh gia’ am hiểu về dược lý, ‘Mạc gia’ có thể hiểu biết hết toàn bộ ngôn ngữ của muôn vật, cùng với « vạn phu mạc địch » (Vạn người không chống lại được) ‘Hạng gia’. Tứ gia cụ thể là đang làm gì, mấy người không có nói cặn kẽ, chỉ là nói thật lâu trước kia có một ít danh nhân ẩn thế sáng tạo và phát triển. Ẩn núp ở trong đoàn người, không hỏi thế sự.

Chính là, công nghệ cao của xã hội và thời đại hiện nay nhanh chóng phát triển, cách mạng công nghiệp đem lại những nhịp điệu sinh hoạt quá nhanh chóng, làm cho xã hội ngày càng không ổn định. Tứ thế gia ngàn năm đã ngắm nhìn triều đại hưng suy thay đổi liên tục, cũng đã thành thói quen, cho nên mơ hồ có thể nghe thấy được một chút khí tức nguy hiểm. Cho nên đã phái ra một ít người bắt đầu xâm nhập vào các nơi trên thế giới, để an ổn lòng người, phòng ngừa các vũ lực chiến tranh được nhóm lửa lên. Nói đơn giản hơn một chút, chính là duy trì và bảo vệ hòa bình.

Tại đây, trong quá trình này, hiển nhiên là có người muốn cùng giao tiếp qua lại, ông bác Suzuki chính là một trong số đó. Nghe nói siêu đạo chích Kid đã càn rỡ thế giới đã lâu, cho nên bốn người các cô vừa mới xuất đạo nghĩ muốn xây dựng một chút công lao, cho nên sẽ đi đến nơi này, cùng với ông bác Suzuki thương lượng thật tốt, bày ra tình hình này.

Kỳ thật ngay từ đầu, các cô đã nghĩ qua các loại phương pháp mà siêu đạo chích Kid sẽ tiến vào khu mua sắm, cuối cùng tổng kết ra một chút điều chính là, nếu bảo thạch đặt ở lầu bốn nơi mà trên dưới tầng trệt đều chật ních khách hàng, siêu đạo chích Kid sẽ không có thể giống như lúc trước mà ở trên trần nhà làm ra một lỗ thủng, hoặc là ở trên mặt đất đào đường để lẻn xâm nhập vào. Cứ như vậy, tất nhiên cậu ta là phải thông qua thuật cải trang của mình để trà trộn vào trong hội trường. Cho nên, trước đó Cổ Âm đã mời ông bác Suzuki làm mọi chuyện thuận lợi, tạo thành tình huống khu mua sắm chật ních người, dồn ép siêu đạo chích Kid đi lên con đường dịch dung này. Nhưng mà, nếu siêu đạo chích Kid cải trang thành người mà mọi người không quen biết, như vậy thì bọn họ vẫn khó có thể phòng bị cậu ta. Cho nên, Cổ Âm lại khiến cho ông bác Suzuki phát hành mệnh lệnh, không cho phép một cảnh sát bảo vệ nào vào đây. Kể từ đó, muốn tới gần cũng chỉ có thể thay đổi thành giữa một trong những người này.

Mọi người vốn dự định là để cho cậu ta lợi dụng giữa đám người chú Mori, Ran, Sonoko để cải trang, đây cũng là một trong những nguyên nhân mời bọn họ đến đây. Chính là không nghĩ tới ba người bọn họ nghe xong ý kiến của Conan, sợ bị lợi dụng, âm thầm đổi xong ám hiệu, cùng dấu hiệu, hơn nữa từ đầu đến cuối đều đều cùng đi chung một chỗ, làm cho siêu đạo chích Kid không có cơ hội bắt kịp. Ngay tại lúc mấy người lo lắng siêu đạo chích Kid tìm không được người thích hợp để cải trang, sẽ lỡ hẹn, Ngữ Yên phát hiện ra tình huống Conan đến hiện trường nói là muốn đi toilet, vì thế tiếp đó, Ngữ Yên đã dùng tay ra hiệu tin tức cho Cổ Âm cùng Kinh Dược, liền tính toán kế hoạch, cải biến kế hoạch vốn có chút phức tạp, để cho Kinh Dược đi làm người sẽ bị siêu đạo chích Kid hoán đổi. Đối chiếu theo tính cách của siêu đạo chích Kid, thì cậu ta làm sao có thể buông tha cho Kinh Dược, người thay thế tự động dâng lên tới cửa, tất nhiên cậu ta sẽ nhân cơ hội Kinh Dược cùng Conan đi vào toilet, sau đó sẽ đánh thuốc mê Kinh Dược, tiếp đến sẽ cải trang thành bộ dáng của Kinh Dược trà trộn vào trong hội trường.

Chính là cậu ta sẽ không nghĩ đến, Kinh Dược là cao thủ dùng hóa chất thuốc, căn bản không có bị gây mê choáng váng, ngược lại thừa dịp cậu ta cởi áo khoác của mình ra, Kinh Dược liền lấy ra một ít bột phấn ở trong túi áo mình, vung một ít lên trên người siêu đạo chích Kid. Cứ như vậy, cho dù siêu đạo chích Kid có may mắn trốn ra được khỏi ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’, thì cũng không thể tránh thoát được khỏi sự truy tìm của đàn ong.

Quả nhiên âm hiểm. Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Tiểu Văn liền run rẩy lên. Bạn học bên cạnh mình quả nhiên không phải thuộc cùng đẳng cấp. Xem ra, vận khí nữ chủ xuyên không của mình còn chưa kịp tới thì đã liền biến mất. Chỉ là, các cậu ấy hẳn là không có phát hiện ra chính bản thân cô, ngoài ý muốn chính là đổng lõa của siêu đạo chích Kid đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play