Tất cả mọi hiểu lầm ở ngay tại buổi tối này đều giải trừ hết, hai người hòa thuận cùng nhau nắm tay, trầm mặc đi trên đường về nhà. Đêm, bỗng nhiên trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh giống như báo hiệu trước lúc giông tố đi đến.

Kể từ khi bắt đầu đi thì trên mặt Ryoko luôn mang theo do dự, không có biện pháp, nghi hoặc trong lòng cô xảy ra ở trong hoàn cảnh này khiến cô bất an. Tuy Kaito luôn ngẩng đầu lên nhìn sao, nhưng trái tim cậu luôn nhìn người bên cạnh cậu hiện ra vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong tay cảm giác được mồ hôi lạnh khiến cậu quyết định dừng bước chân lại để hỏi cô.

“Hửm?” Cảm giác được tay bị giữ chặt, Ryoko không thể tiếp tục về phía trước nữa quay đầu lại. “Sao đột nhiên dừng lại vậy?” Giữa giọng điệu có chút oán trách, cũng có chút — chột dạ. Dù sao cũng là do chính mình thất thần.

“Cậu có vấn đề gì thì liền hỏi đi.” Sau khi Kaito dừng lại vài giây, rốt cuộc cũng mở miệng, chính cậu thật sự không muốn nhìn đến bộ dạng này của Ryoko.

Ryoko buông lỏng tay đang nắm tay Kaito ra, nếu cậu đã để cho tớ hỏi, tớ đây sẽ không khách khí. “Cái kia, Akako cô ấy, cô ấy thật sự không hạ một đòn sát thủ nào với cậu sao?”

Vốn tưởng rằng Ryoko có cái vấn đề gì đó rất quan trọng, hoặc là có liên quan đến việc ‘tiếp xúc’ tràn đầy hiểu lầm kia, không nghĩ tới bắt đầu từ chỗ kia đến tận đây thì Ryoko chỉ để hỏi vấn đề thiếu chất dinh dưỡng đến vậy. Kaito bất đắc dĩ  cười khổ.

“Tớ nghĩ đáp án này có vẻ như tớ đã nói ra rất nhiều lần rồi.”

Câu trả lời như bên trong dự kiến này khiến cho Ryoko có chút buồn phiền: “Tớ biết, nhưng mà tớ thật sự cảm thấy rất kỳ quái sao, Akako đã biết cậu chính là Kaito Kid, cuộc thi trượt tuyết cũng đều đã qua, làm thế nào mà cô ấy còn chưa cầm lưỡi hái tử thần đến tìm cậu được chứ? Phải nên biết rằng nếu không có một màn valentine kia, thì cô ấy cũng sẽ không thích cậu, thế thì Akako làm sao có thể dùng phép thuật trộm trái tim với cậu chứ? Sẽ không thật sự chính là bởi vì muốn chinh phục đấy chứ?”

Kaito nhìn bộ dạng rối rắm của Ryoko, cậu thật sự không đành lòng, đành phải nói lời an ủi:

“Tớ biết cậu còn đang suy nghĩ về giấc mơ mà cậu nhìn thấy liên tục trong thời gian gần đây, tuy rằng có rất nhiều khả năng sẽ trở thành sự thật, nhưng giấc mơ chính là một giấc mơ, không cần phải tin tưởng vào nó nhiều như vậy! Có lẽ Akako nhìn thấy có cậu — tiểu ma nữ ở bên cạnh tớ nên không có xuống tay đi!” Bởi vì trong thời gian chiếu cố Ryoko, Ryoko không thể nói về loại sự tình xuyên không này, nên đã đem tất cả nội dung về [Thám tử lừng danh Conan] mà cô đã xem qua, nói nó là những giấc mơ kỳ lạ mà cô đã nhìn thấy nó từ lúc nhỏ. Cho nên Kaito mới thật tự nhiên nói ra những lời an ủi như vậy. Nhưng, tất cả mọi sự thật cũng không phải đều như cậu biết như vậy, loại an ủi này của Kaito tất nhiên cũng không có hiệu quả.

Ryoko không có nói cái gì nữa, tùy ý để Kaito dắt tay của mình đi về nhà. Bất an trong lòng theo từng đêm thâm trầm càng ngày càng nặng. Đến tột cùng, có phải bởi vì do chính cô xuất hiện nên đã làm thay đổi tình tiết hiện thực ở trong câu chuyện hay không?

——— Ta đây là đường phân cách mưu kế ———-

Nói trở về cuộc thi trượt tuyết được bắt đầu trước đó vài phút, Hakuba đột nhiên nhận một cú điện thoại từ một người thần bí, sau đó liền bỏ Ryoko ở, lại rời sân trượt tuyết. Chuyện sau đó không có người nào biết. Chính là đến nửa đêm, một tay Hakuba cầm tờ giấy đi đến trên đỉnh tháp Tokyo.

Tờ giấy được phát hiện vào giữa trưa ngày hôm nay trong một cuốn sách, nội dung ghi là: Tám giờ tối, trên Tokyo Sky Tree, không gặp không về. Chữ viết này cùng với chữ viết của Ryoko có vài phần giống nhau, nhưng cậu vẫn nhận ra được đó không phải là cô. Cho nên, rõ ràng người này cố ý muốn hẹn cậu ra ngoài. Nếu là người thường như lời nói, thì khi nhìn thấu được loại tình huống này sẽ biết ngay đây là cái bẫy được thiết kế tốt để có người nhảy vào. Nhưng, Hakuba không phải là người thường. Cho nên, cậu không chút do dự nào đi đến nơi này.

Trên bầu trời hôm nay là trăng tròn, nhưng ánh sáng trăng cũng không sáng rõ. Đám mây đen bên cạnh ánh trăng giống như vào bất cứ lúc nào cũng có thể đem ánh trăng che khuất, để mang theo một hồi hắc ám.

——- Ta đây là đường phân cách rửa mặt ——-

Ryoko vừa về nhà là gục ở ngay tại trên sofa, sau cuộc thi trượt tuyết thì cô đã cùng với Kaito giải hòa, nhưng cái cảm giác không hiểu bất an này vẫn luôn luôn không ngừng gia tăng, cả người Ryoko đều trống rỗng. Phiền chán gãi tóc mình, Ryoko bất mãn đứng dậy, vô lực đi vào phòng tắm. Cô vẫn nên nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ đi.

“Ưm a — thật thoải mái –” Hơn mười phút sau, cả người hình chữ đại của Ryoko thoải mái nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Rốt cuộc cũng đã có thể ngủ, buồn ngủ quá!

Đáng tiếc đời không được như mơ, sự thật chính là không để cho con người được toại nguyện. Ngay tại lúc Ryoko nhắm mắt lại muốn ngủ, thì chuông cửa lập tức vang lên.

“Leng keng — leng keng –”

“A — A! Ai vậy chứ? Thật đáng ghét!” Ryoko vùi đầu chôn vào trong gối với ý đồ ngăn cách tạp âm, đáng tiếc hoàn toàn thất bại. Bất đắc dĩ đành phải vứt bỏ cái gối trên đầu mình ra, híp mắt đi về hướng cửa.

“Leng keng — leng keng –” Âm thanh chuông cửa vang lên có chút dồn dập.

“Đến đây, đến liền đây, đến cùng là ai vậy?”

“Là tớ.” Âm thanh quen thuộc từ sau cửa truyền đến. Là Kaito. Thật ra, vốn đã trễ như vậy rồi, cậu cũng không muốn ra cửa, nhưng không biết sau khi về nhà, vì sao cậu luôn có cảm giác không yên tâm về Ryoko, nên đành phải đi lại đây nhìn xem. Dù sao cũng là hàng xóm với nhau, cũng không cần đi quá xa.

“Cạch –” Ryoko mở cửa, bắt buộc chính mình mở mắt đã muốn nhắm để nhìn Kaito rõ hơn. “Sao cậu lại thế này chứ? Hơn nửa đêm, sao còn [không để cho người khác ngủ nữa?]–” Lời nói cũng chưa có nói xong, cảnh tượng trước mắt đã làm cho cô nói không ra lời. Mở to hai mắt, cô thật sự cảm thấy đây là một giấc mộng.

Ánh vào mi mắt là những ngọn lửa màu đỏ, máu tươi cũng là một loại màu đỏ, đèn đường, đèn xe, đèn neon, mặt trăng màu đỏ, không có nơi nào ngoại lệ, tất cả đều biến thành một màu đỏ. Những ngọn lửa đỏ tràn lan vào toàn bộ thành phố như đã đem thế giới Atula phục chế lại đưa vào nhân gian.

“Đây là có chuyện gì? Làm sao mà tất cả đều biến thành màu đỏ?” Theo tầm mắt của Kaito nhìn qua cũng đã bị chấn kinh rồi.

Ryoko ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt giống như mình đã từng quen biết, lại quay đầu nhìn Kaito, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay Hakuba Saguru vội vàng rời đi, Akako căm giận. Đột nhiên, có một loại cảm giác bất khả tư nghị xuất hiện ở torng đầu Ryoko. Làm cho Ryoko nhất thời hoảng hốt, lo sợ.

Saguru, Saguru! Hóa ra là Saguru. Người mà Akako sẽ đối phó không còn là Kaito mà là biến thành Saguru. Ma pháp trận, ma pháp trận hình ngôi sao năm cánh, đây là chi trận địa ngục mà người thường không thể chịu đựng được. “Tớ nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ?”

Đây là lần đầu tiên Kaito nhìn thấy bộ dạng này của Ryoko, trong ấn tượng của cậu, Ryoko sẽ luôn có bộ dáng phúc hắc, cũng sẽ là giả dạng thành bộ dáng háo sắc. Tại mấy ngày nay, cậu còn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của cô ấy, nhưng cho tới tận bây giờ chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng hoảng hốt, lo sợ này của cô ấy. Dường như đả đi vào khu rừng mê cung vĩnh viễn không thể đi ra, lâm vào tuyệt cảnh.

“Này, cậu hãy bình tĩnh lại một chút!”

“Kaito –” Ryoko nghe lời, yên tĩnh xuống dưới, nhìn chằm chằm vào Kaito, suy xét cái gì đó. Cô nhớ được ma pháp trận nằm ở trung tâm thành phố, ở…… ở……. ở nơi Kaito trộm ‘con dấu hoàng đế’ ở gần tòa tháp cao nào đó. Là tòa tháp gì nhỉ?

“Kaito, lần trước nơi cậu trộm ‘con dấu hoàng đế’, ở gần nơi đó có tòa tháp cao nào không?” Ryoko bắt lấy cánh tay Kaito sốt ruột hỏi.

“Nếu là tháp cao như lời nói, là tháp Tokyo Sky Tree đi! Như thế nào?” Kaito trả lời có chút thật cẩn thận.

“Tòa tháp Tokyo, tòa tháp Tokyo. Không sai, Saguru nhất định đang ở tại đó.” Ryoko hồi tưởng vào trong trang truyện tranh trước kia, xác định địa điểm xong, trong chớp mắt Ryoko liền kéo Kaito đi qua. Dù sao đã không lại là Saki cố chấp của lúc trước nữa, trong nháy mắt sử dụng ma pháp thật sự rất thuận lợi. Nếu lúc trước trái tim cũng giống như bây giờ, thì sẽ không đi đến thế giới này trải qua nhiều trò đời bị ép buộc. Ryoko không có ký ức của thế giới địa ngục, tất nhiên cũng sẽ không suy nghĩ đến loại chuyện này, nghĩ đến loại chuyện này chỉ có con người trước kia là hiểu rõ hết tất cả đi.

—– Ta đây là đường phân cách hạ ma pháp trận ——

Trong chớp mắt, Ryoko cùng Kaito đã đi đến đỉnh tháp, Hakuba đã ở trong vòng vây lửa đỏ trải qua vài phút thống khổ. Mà Akako đâu? Một tay cầm lưỡi hái tử thần, một tay cầm chocolate, không hề có một chút sốt ruột chờ Hakuba đầu hàng.

“Saguru!” Ryoko vọt đi lên, hoàn toàn không để ý Akako lại kinh ngạc một lần nữa.

“Hirota Ryoko!” Akako nghiến răng nghiến lợi kêu tên Ryoko, tổng cảm thấy mang theo địch ý rất lớn.

“Ryoko.” Mặc dù không kịp tiêu hóa sự chấn động ở trước mắt, Kaito vẫn theo bản năng muốn vươn tay bắt lấy Ryoko, cậu cảm thấy nơi ở phía trước tràn ngập nguy hiểm. Chính là, Kaito chỉ mới bước ra được nửa bước, liền bi ai phát hiện chính mình không thể cử động được.

“Akako, mau dừng tay.” Ryoko kích động nói. Bộ dáng thống khổ của Hakuba giống như một thanh kiếm sắc bén không ngừng đâm vào trái tim cô.

“Hừ, cậu dựa vào cái gì mà đến đây nhúng tay vào chuyện của tôi? Ban ngày tôi không có mang theo dụng cụ ma pháp, giống như thả một con ngựa cho cô, hiện tại bây giờ cũng không giống nhau! Mặc kệ cô là thủ hạ của ai trong Âm U Điện, tôi — là người thừa kế chính thống của xích ma pháp, tuyệt đối sẽ không nương tay!”

Vào thời điểm Akako ở bên kia nói những lời độc ác, Ryoko đã ở trong đầu không ngừng tìm kiếm biện pháp giải trừ ma pháp của Akako. Hơn nữa, Ryoko đối với lời nói của Akako cũng không hiểu cho lắm, nghe xong cũng không chả hiểu cái gì.

“Tuy rằng tớ không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng rõ ràng cậu không hề đồng ý thả Saguru, một khi đã như vậy, tớ đành phải tự mình động thủ!”

“Cái gì?” Akako kinh ngạc, không có khả năng, muốn giải trừ một ma pháp trận không chỉ nên biết đến thuộc tính của ma pháp trận, mà còn phải biết rõ cách thức bày pháp trận của đối phương, sử dụng ma chú, sau đó mới có thể tùy bệnh mà hốt thuốc, loại bỏ từng cái một cách phù hợp nhất. Tuy rằng cũng có thể dựa vào ma lực mạnh mẽ của bản thân để giải trừ, nhưng, tại thế giới này, ma lực quá mạnh mẽ của người trong Âm U Điện cũng không thể đi vào? Cho dù có tiến vào cũng sẽ bởi vì cái ước định kia mà bị trói buộc ma lực mạnh mẽ. Nếu như theo lời của nữ sinh kia nói thì động thủ chính là —

Akako còn đang suy nghĩ các loại khả năng, tính chất, Ryoko đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Không sai, để giải trừ một ma pháp trận, nếu bản thân không có được ma lực mạnh mẽ như lời nói thì cũng chỉ có thể dùng phương pháp tùy bệnh hốt thuốc, loại bỏ từng cái một. Cô – Ryoko, là một người mới học tập ma pháp, cho dù thân phận của kiếp trước có là công chúa của thế giới Tân U thì cũng không có ma lực mạnh mẽ như vậy. Cho nên cô chuyển sang phương pháp loại bỏ từng cái một. Mặc dù cô không có điều tra đến phương pháp bày trận cùng ma chú của Akako, nhưng bởi vì trong truyện tranh [Magic Kaito] đã từng nhắc tới một phần tuyết của mùa đông sẽ giải trừ pháp trận. Cho nên, cô chỉ cần đưa tuyết đến là được rồi.

“Lấy màu tím tiêu diệt lấy màu đỏ, lấy ánh trăng khuyết tiêu diệt ánh trăng tròn. Thần linh vĩ đại, hãy ban tặng cho tôi sức mạnh. Ngôi sao sáu cánh hãy sáng lên, giải phóng nút thắt tình cảm của tôi. Hãy rơi xuống đi, hàn băng tiến về đối phương. Phá tan ánh sáng ngọn lửa!”

“Làm sao có thể, cô đến tột cùng là ai?” Nhìn đến Ryoko triệu hồi ma tuyết, phát ra ánh sáng màu tím, Akako phẫn nộ hỏi. Mà Ryoko, khi phát hiện ma pháp trận đã được phá, trước tiên phải đi lên nâng Hakuba Saguru, thế nào còn có thời gian đi trả lời câu hỏi của Akako. Một câu, cô cũng chưa nghe lọt đi vào lỗ tai.

“Trả lời tôi, cô đến cùng là ai?” Akako trở nên có chút cuồng loạn.

Ryoko nâng Saguru dậy, cậu ta có chút hư thoát (hạ đường huyết do mất nước, mất máu) nhưng vẫn chưa bị thương, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bởi vậy mới nghe được lời nói của Akako. Bất quá, Ryoko hiển nhiên còn đang tức giận với Akako. Chỉ vì chinh phục Hakuba Saguru mà hạ thủ độc ác như thế này, đã vậy còn mạ danh kỳ diệu nói chính cô là người của ‘Âm U Điện’ lung tung gì đó. Thật sự là làm cho người ta căm tức.

“Hỏi cái gì mà hỏi, không phải bộ dạng của cô đang thể hiện là cái gì cô cũng đều biết hết đấy thôi!”

“Đùa giỡn cái gì chứ.” Xem nhẹ khẩu khí không tốt của Ryoko, Akako thật kích động, “Ma pháp của cô căn bản không phải hắc ma pháp, cô không phải là người của Âm U Điện!”

Ryoko đỡ Hakuba đã dần dần rơi vào hôn mê, không kiên nhẫn trả lời: “Âm U Điện, Âm U Điện, cái đó  đến cùng là cái gì kia chứ? Nếu như cậu hỏi tôi xuất xứ của ma pháp thì tôi đây còn có khả năng sẽ thẳng thắn nói cho cậu biết. Tôi đây đến từ thế giới Tân U, tên gọi trước kia là Saki, có một Tứ tỷ tự kỷ tên gọi là Sakura.”

“Saki? Sakura? Cô — người thừa kế xích ma pháp đời thứ tư Koizumi Akako tham kiến công chúa!” Akako tựa hồ như đang tiêu hóa chuyện thực làm cho cô khiếp sợ, sau đó, dưới anh mắt không thể tin được của Ryoko cùng Kaito quỳ một gối xuống.

“Cái kia, đã xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi còn tức giận đến rối tinh rối mù, Ryoko bị động tác này của Akako làm cho mơ hồ, đành phải quay đầu lại nghĩ xin Kaito giúp đỡ.

“Đừng hỏi tớ, tớ so với cậu còn mơ hồ hơn a.” Ma pháp trận bị phá, Kaito mới có thể sống động đối mặt với nghi vấn của Ryoko, vô tội trả lời.

Ryoko đối với chuyện kiếp trước mình là công chúa, không phải một chút chuyện cũng đều không hiểu biết, điều này Tứ tỷ tự kỷ cũng đã từng nói qua. Nhưng, chị ấy cũng chưa từng nhắc tới việc Akako cũng là người từ thế giới Tân U a. Chiếu theo tình huống hiện tại để xem thì, tám phần Akako cũng là một thành viên từ thế giới Tân U. Ryoko nhìn Saguru hôn mê, đỡ trán, Akako không phải kẻ thù, vậy là tốt rồi, trước hết vẫn nên để cho Akako cứu Hakuba Saguru trước đi.

“Chuyện ma pháp, ngày mai chúng ta lại nói tiếp đi, cậu vẫn nên cứu Hakuba Saguru trước đi!”

Akako nhìn Hakuba Suguru bởi vì vô lực mà đem nửa thân thể nằm ở trên người Ryoko, giàu kinh nghiệm đứng lên. Sau đó nhìn thoáng qua Kuroba Kaito đứng ở một bên .

“Công chúa, có phải người đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Kuroba Kaito?”

“Đúng vậy, yên tâm đi, tớ tin tưởng Kaito, cậu ấy sẽ không chuyện này nói đi ra ngoài!”

“Công chúa –” Bộ dáng Akako có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đã như vậy, công chúa, Hakuba giao cho người, Kuroba liền giao cho ta đi!”

Nháy mắt, ánh sáng màu đỏ của lửa ở tại lúc người nào đó không có phản ứng liền đánh úp về phía Kaito. Lưỡi hái tử thần ở tại trong làn tuyết vẽ ra một đường ánh sáng. Ryoko kinh ngạc nhìn một màn ở trước mắt mình, ngay cả chú ngữ cũng không kịp niệm, liền đánh về phía Kaito.

“A –” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, bừng tỉnh mọi người. Ánh sáng màu đỏ xuyên qua trái tim Ryoko, giống như một mũi tên hút máu, đem hồi ức của Ryoko cùng Kaito biến hóa thành một đoạn phim, từng bước không ngừng xâm chiếm, bao trùm lấy.

“Ryoko –” Kaito không thể tin tưởng hai mắt của mình.

“Công chúa –” Tay Akako nắm chặt lưỡi hái tử thần có rất nhiều vô hạn ý nghĩ ân hận.

Mà Ryoko chỉ có thể nhớ được chính mình khi chậm rãi ngã xuống, giống như đang nói:

“Không cần thương hại bọn họ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play