Ngày hôm nay khí trời thật trong lành, phong cảnh khắp nơi thật tốt đẹp, phong cảnh thật tốt đẹp…… So với cảnh sắc tươi đẹp thì còn có ánh nắng tươi sáng của ngày thứ hai, nhóm đồng học đều rất vui vẻ với nhau. Nhưng ngoại trừ một người nào đó nằm ở khu vực – lớp B năm hai. Bởi vì tâm tình của một vị tiểu thư nào đó vô cùng khó chịu, nên đã làm cho toàn bộ lớp học đều bao phủ bởi một tầng áp suất thấp.

“Ryoko hôm nay cậu ấy làm sao vậy? Tâm tình giống như không được tốt a.” Momoi Keiko nhỏ nhẹ theo sau Aoko nói. Từ sau khi Ryoko đến lớp, khí hậu trong lớp học của các cô liền bắt đầu thay đổi thất thường.

“Không biết, nói không chừng lại là do người nào đó đã chọc tới cậu ấy.” Aoko cố ý đem ba chữ ‘người nào đó’ gia tăng thêm ngữ điệu, dùng ánh mắt của mình lườm liếc Kaito ở bên cạnh. Mặc dù cô cũng rất hiền lành, rất thông tình đạt lý, nhưng loại sự tình ghen tuôn này không hề có ngoại lệ. Ai kêu Kaito luôn chú ý tới Ryoko làm chi.

Kaito gần đây cũng cảm thấy thật phiền muộn, lúc đầu, nữ sinh Ryoko dường như biết hết tất cả mọi chuyện này là kẻ thù hay là bạn hắn còn chưa phân rõ, thì đã bị cưỡng ép tiếp nhận lời khiêu chiến của cái thứ gì đó là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’. Tuy rằng hắn biết đến tám chín phần thì người đó chính là Ryoko, nhưng việc này luôn làm người ta cảm thấy không thể tìm ra được đáp án. Hiện tại lại thấy Ryoko bày ra một mặt khó chịu, còn bị Aoko oan uổng thành người khởi xướng mọi chuyện, cơn tức hiếm thấy của hắn cũng bắt đầu nổi lên: “Này, cậu có ý gì vậy chứ, không cần cậu nói bóng nói gió như vậy!”

Aoko nghe vậy, cũng lập tức rối rắm chuyển hướng về phía Kairo phát hỏa: “Có phải là nói bóng nói gió hay không thì trong lòng cậu biết rõ, chọc tới mỹ nữ, có phải cậu đã cảm thấy hố hận rồi không?”

“Aoko! Cậu không nên quá mức như vậy!”

“Hừ! Ai sợ ai!”

……….[Sau đây là tác phẩm kinh điển cuộc chiến ác liệt quy mô lớn, tình hình cụ thể xin vui lòng mời mọi người hãy nhìn dưới ngòi bút của tác giả.]

Một bên, khi Momoi Keiko nhìn thấy hai người bắt đầu ầm ĩ thì cô cũng rất thức thời lùi về sang một bên, phải nên biết rằng dựa sát, ôm khư khư giữ kín gần người thật dễ dàng làm người khác bị thương.

Rốt cuộc hai người lại gây gổ a, thế giới lại trở về bình thường. Cô giáo vừa mới tiến vào lớp học nghe tiếng ồn ào tập mãi đã thành thới quen kia, bắt đầu cảm thán. Aizzz… từ khi Ryoko chuyển trường về đây, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy Kaito cùng Aoko gây gổ với nhau, cũng khó trách hai người bọn họ. Lúc này đây Ryoko ở một bên gân xanh không ngừng tuôn ra, rốt cuộc đã không thể nhịn được nữa. Phải nên biết rằng, bởi vì chuyện của Conan mà cô không thể chuyên tâm, tâm tình vô cùng khó chịu, bây giờ ngay cả sự yên tĩnh cũng không được yên, làm cái quái gì vậy chứ!

“Tớ nói hai người các cậu này, làm ơn có thể có chừng có mực được không? Sao hai người không đi ra ngoài tha hồ ầm ĩ đi???”; “Rầm –” một tiếng, Ryoko đập bàn đứng lên, đem cả lớp bao gồm cả Akako giật nảy mình. Cũng bởi vì vậy mà chiếm được sự chú ý của Akako.

Nhưng hai đương sự đang gây chuyện hoàn toàn không thèm nhìn đến Ryoko. Đùa, nếu bọn họ có thể tùy tiện kêu dừng lại thì việc này còn có thể trở thành thói quen hằng ngày của thầy cô giáo sao?

Được! Coi như hai người lợi hại, không thể quản hai người thì tưởng chị đây không thể tránh được sao? “Hai người không đi đúng không? Tớ đi! Cô giáo, sau tiết học em sẽ không lên lớp, khi nào cô có thể quản lý được hai người bọn họ thì chuyện đó nói sau!” Nói xong, Ryoko một thân tức giận, căm tức đi ra khỏi phòng học.

Này… Vì sao học sinh bây giờ đều có cá tính như vậy chứ? Cô giáo phát bạo, không thể trêu vào, không thể trêu vào a!

———— Ta đây là đường phân cách nhớ lại nhớ lại ————

Nói là không lên lớp, Ryoko cũng không chạy đi đâu xa, chẳng qua là đi lên sân thượng mà thôi. Nơi đó có rất ít người, là một nơi yên tĩnh để một người có thể ổn định lại tinh thần. Lúc này, Ryoko chính là không biết khi nào đã bước lên trên bục, thuận tay lấy viên phấn vẽ vài vòng, một bên nhớ lại ngọn nguồn bi phẫn, căm tức của ngày hôm qua.

Hóa ra, ngày hôm qua Conan vốn chính là lấy cớ để kéo Ryoko ra ngoài mà không phải là đi toilet, chính là ở dưới lầu, ở một góc đó ngừng lại.

“Ryoko Onee-chan, công tắc trong túi chị có thể cho em mượn chơi một chút được không?”

Hửm? Công tắc? Đợi chút, bật công tắc!!!

“A.” Conan cúi đầu, thấu kính trở nên trắng kèm theo đó chính là nụ cười nửa miệng tràn đầy tự tin, “Phép thuật mà Ryoko Onee-chan tự biên tự diễn đã kết thúc a!”

“Nhóc, nhóc đang nói cái gì vậy, Conan-kun, ngay cả một câu chị cùng không hiểu. Trẻ con không cần phải chơi trò chơi trinh thám.” Sẽ không, sẽ không, kỹ thuật diễn cao siêu như vậy của chị đây, cùng với thủ pháp không dấu vết như thế, làm sao tên nhóc này có thể biết được nhanh như vậy. Ryoko đè sự hoảng hốt xuống, bắt đầu giãy dụa như sắp chết.

“Em nhìn thấy nha, nhờ phản chiếu qua mắt kính, khi mọi người đều đang quay đầu tìm kiếm thiên sứ thì nét mặt của Ryoko Onee-chan lộ ra nụ cười kỳ quái, sau đó liền đem tay phải cho vào túi áo, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng mà em lại nghe thấy được, đó là âm thanh tấm gỗ ván bay qua. Trên miếng lót tơ tằm trong tủ kính thủy tinh có dấu vết đã được dịch chuyển. Em khẳng định Ryoko Onee-chan đã làm như thế này, đầu tiên là làm ra bức mật hàm báo trước đưa ra ngoài để kéo nhiều người đến đây vây xem. Sau đó tìm một người nói chuyện để gây phân tâm, khi đến đúng thời điểm thì giả bộ ho to nhìn thấy thiên sứ để hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Rồi lén lút nhấn chốt mở trên bàn thủy tinh, làm cho tấm ván bằng gỗ xoay một vòng, để cho tấm ván gỗ khác có viên bảo thạch đã được để sẵn từ trước đột nhiên xuất hiện, cuối cùng là đợi cho mọi người phục hồi tinh thần nhìn thấy vật trước mắt. Chủ ý đài thủy tinh cùng với bài trí đều là do Ryoko Onee-chan an bày, làm chuyện mờ ám nên cần phải thật dễ dàng. Em nói rất đúng đi? Ryoko Onee-chan?”

Này, này, tên tên nhóc này, toàn bộ suy luận của hắn hoàn toàn chính xác, cứ tưởng rằng chỉ cần không để lại dấu vết nào thì sẽ không bị phát hiện, nhưng hiện tại…… Chẳng lẽ đây mới chân chính là thám tử học sinh trung học – Kudo Shinichi. Nhưng, nhưng dựa vào cái gì chứ, màn biểu diễn đã được chuẩn bị lâu như vậy chỉ cần một cái liếc mắt của tên nhóc này thì đã bị nhìn thấu? Thiên lý ở đâu!!!

“Ryoko Onee-chan.” Conan thật vừa lòng khi nhìn thấy một mặt muốn khóc khi bị người ta bắt quả tang của Ryoko, cậu ta lại lợi dụng vẻ bể ngoài của mình thêm một lần nữa. “Ryoko Onee-chan, có thể nói cho em biết chị đã từ chỗ nào tìm về viên bảo thạch lấp lánh kia không a!”

Buồn bực, cực kỳ buồn bực, Ryoko thật phát hỏa, ngọn lửa đang phát hỏa đặc biệt lớn! “Con nít con nôi hỏi cái gì mà hỏi, chị đây là ăn trộm đến đấy! Hừ!” Lỗ mãng mắng Conan vài câu, Ryoko cực kỳ phát hỏa cất bước đi vào một góc khác để buồn bực.

Trộm sao? Lấy lần biểu hiện đầu tiên khi cô lấy bức mật hàm báo trước của Kid xem, thì thật sự có khả năng a. Kaito Kid giúp đỡ — Hirota Ryoko.

———————–

Nhớ lại xong, Ryoko tiếp tục giận dữ, lần lượt vẽ thêm vài vòng: “Chị vẽ cái vòng này để nguyền rủa nhà ngươi, nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi!!!”

“Vù vù –” Ngay tại lúc Ryoko sắp dùng khí lực đem bức vẽ trên mặt đất hoàn toàn thay đổi, thì có một trận thở dài vang lên bên tai Ryoko. “Phù, Ryoko, cuối cùng, rốt cuộc cũng đã tìm thấy cậu rồi.”

Hửm? Giờ phút này ai tới tìm cô? Không phải đã hết tiết học rồi sao? Áp chế nghi hoặc trong lòng, Ryoko ngẩng đầu. Mồ hôi đầy đầu, Kaito chính là đang chống đầu gối, thở phì phò từng ngụm từng ngụm ánh vào mi mắt cô. Ryoko trừng mắt nhìn, không rõ nguyên nhân vì sao.

Nhưng mà, Kaito căn bản không có ý tứ muốn dừng lại để chậm rãi giải thích, một tay kéo Ryoko đang ngồi trên đất hướng về cửa thang lầu chạy đi.

“Này, cậu…” Ryoko nhìn cái người đang cầm lấy tay cô cạn kiệt sức lực chạy đi, cô cảm thấy có chút kinh ngạc. Tên nhóc này, sẽ không phải là do cuộc đại chiến khi nãy, bị Aoko đánh cho đầu hỏng rồi chứ.

“Sau tiết học chính là khóa học của hiệu trưởng ác ma, bắt buộc phải đến nghe giảng, không thể xin phép nghỉ, nhất định phải nhanh chóng trở về lớp học ngay lập tức.” Kaito tiếp tục lôi kéo Ryoko chạy, thuận tiện giải thích mọi chuyện. Đều là do chính mình quá xúc động, vừa rồi nếu chịu đựng không cùng Aoko cãi nhau thì tốt rồi. Không biết vì sao, Kaito chính là không muốn nhìn đến cảnh tượng Ryoko bị hiệu trưởng ác ma trừng phạt.

Bộ dáng bôn ba chạy gấp rút kia chính là vì để tìm cô sao? Vì không muốn để cho hiệu trưởng ác ma trừng phạt cô? Ryoko càng thêm nghi ngờ, vì sao cậu ta phải làm như vậy chứ? Từ khi chính cô xuất hiện thì luôn luôn bắt đầu trêu cợt cậu ta mà. Vì sao chẳng những không nghi ngờ chính cô mà còn giúp đỡ cô như vậy? Đến cùng  là vì sao, vì sao?

“Cậu buông tay!” Đột nhiên, Ryoko bỏ tay Kaito ra. “Vì sao phải làm như vậy, chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy sẽ có khả năng chính cậu cũng sẽ bị liên lụy, bị hiệu trưởng ác ma trừng phạt sao?”

Ổn định lại thân thể của mình, Kaito rốt cục ngừng lại, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là do tớ cùng Aoko quá tùy hứng, đợi đến lúc tớ ra ngoài tìm cậu thì đã không thấy cậu đâu. Chỉ còn có một phút.” Kaito nhìn đồng hồ. “Không còn kịp rồi rồi.”

Thật sự chỉ là vì không muốn để hiệu trưởng xử phạt cô? Nhưng, vì sao cậu ta lại muốn đem toàn bộ lỗi lầm đều ôm hết về chính mình? Sau khi so đo về ‘Lệ nguyệt’ thì chúng ta không phải là kẻ thù sao? Dù nói thế nào thì cũng chính là đối thủ đi! Một phút kia, Ryoko thật sự chợt ngây ngẩn người ra. Tại thế giới thực, cô lúc nào cũng bị người khác xem nhẹ cùng với không thèm nhìn tới, chính mình luôn theo khuôn phép cũ làm tốt một sự kiện. Bởi vì chỉ cần làm sai một chuyện, sẽ quấy rầy đến cuộc sống của người khác, sau đó sẽ đón nhận toàn bộ ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét của mọi người, cuối cùng lại càng bị mọi người bỏ qua. Cho dù cha mẹ chỉ chú trọng đến thành tích của cô, thì bọn họ cũng chưa từng thật sự quan sự quan tâm đến cô. Nhưng, sau khi cô xuyên không thì toàn bộ mọi chuyện đều thay đổi, cô có ba ba Hirota yêu thương chính cô, có Sonoko cùng Ran quan tâm đến mình, còn có, cái tên ngốc trước mắt đều ôm hết lỗi về cho chính bản thân cậu ta.

“Đồ ngốc, đồ ngốc!” Nghĩ, nước mắt cảm động theo lời lời mãnh liệt mà chảy ra, cảm ơn cậu, Kaito. Trước đó, tôi phải nhanh chóng đem cậu cùng tôi chạy nhanh đến tiết học của hiệu trưởng ác ma cái đã.

“Theo tớ đi!” Ryoko kéo Kaito, nhảy qua một hàng lang khác, bắt đầu hành trình đường tắt chạy đi: “Rõ ràng là do tâm tình của tôi không tốt nên mới tìm người để trút giận, vì sao cậu lại ôm hết lỗi về chính mình, cậu sẽ không vì chính mình mà suy nghĩ lại sao?” Nhanh chóng chạy đi, nước mắt cô không ngừng chảy, Ryoko oán giận mang theo cảm động, nói chuyện có chút giọng mũi nhưng không hề đứt đoạn.

“Bởi vì, người hay bình tĩnh giống như Ryoko rất ít hay giận dỗi chính bản thân mình, dù nhìn thế nào thì cũng đều là do tớ cùng Aoko đùa giỡn làm cho Ryoko phải chạy ra khỏi lớp học.” Kaito bị Ryoko lôi kéo cùng nhau hướng về phía phòng học chạy tới, một bên còn nhìn chằm chằm vào trên sườn mặt của Ryoko, trên mặt Kaito lộ vẻ tràn đầy xin lỗi cùng với tươi cười ngây ngốc. “Nha, vậy cậu có thể nói cho tớ biết đến tột cùng vì sao cậu nổi giận không?”

“Cậu cái đồ ngu ngốc này, cái gì mà gọi là người bình tĩnh rất ít hay nổi giận. Nếu thất tình thì người nào cũng sẽ phản ứng như vậy hết!” Lại một lần nữa, trong lòng Ryoko tràn đầy cảm động, tay đang cầm lấy tay Kaito không tự giác nắm chặt lại.

Thất tình sao?

“Vù vù –”; “Vù vù –” Tiếng chuông vào lớp vang lên trước một giây, hai thân ảnh chạy không kịp thở đồng thời xuất hiện ở ngay tại cửa phòng học. “Có mặt –”; “ Có mặt –”.

“Fa Mi Re Do — Fa Mi Re Do –”

Tiếng chuông vang lên, Kaito cùng Ryoko rốt cuộc cũng đều ngồi xuống trên vị trí của mình. Tuy mệt xụi lơ đến mức như người tàn tật, nhưng tốt xấu gì cũng đã có mặt kịp lúc trong thời gian quy định rồi.

Trong nháy mắt, hiệu trưởng ác ma bụng phệ đã đi vào trong phòng học, hai người nhìn nhau cười cười, dường như đang cùng nhau nói may mắn ‘Rốt cuộc vượt qua kiếp nạn!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play