"Kỳ Lân chết tiệt kia muốn ở trong động đến khi nào?" Kiếp Hỏa Tiên thoát khỏi tầm nhìn của Tất Phương Điểu, lén lút nhìn sơn động bên dưới, đáng tiếc sơn động đã bị hạ cấm chế, chỉ biết Kỳ Lân ở bên trong chứ không nhìn thấy tình hình cụ thể. Đã vài tháng trôi qua rồi, hắn đợi lâu đến nỗi lòng hắn cũng hoang mang, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục đợi, nếu mạnh mẽ đột phá cấm chế, Hỏa Diệu Tinh Quân sẽ phát hiện, bằng không chỉ với thực lực của con chim Tất Phương kia làm sao có thể hạ cấm chế như vậy?

Nhìn đỉnh sơn động dưới tầng ánh sáng âm u, Kiếp Hỏa bất mãn mím môi, cũng không biết hắn che chở Kỳ Lân như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là Thần Thú, cho dù là Thần Thú Vương, cũng không phải vẫn là yêu thú sao!

"Vương, ngài có thư!" Lúc Hỏa Nhi tiến vào Tề Lăng đang ngồi thiền, trên đỉnh đầu bốc hơi nóng, có lẽ nên để sau rồi nói, không ngờ Tề Lăng lại có thể phân thần thức ra: "Để bên cạnh đi!" Hỏa Nhi lập tức vừa mừng vừa sợ, phải biết lúc ngồi thiền tu luyện phải đặc biệt tập trung lực chú ý, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trừ khi tu vi cao đến cảnh giới có thể phân tâm. Vương không hổ là Vương, mới mấy tháng ngắn ngủn đã có tinh tiến lớn như vậy, nghĩ đến đây Hỏa Nhi nở nụ cười từ tận đáy lòng.

"Ngươi đi ra ngoài trước đi!"

"A...!" Vương chính là một vị Vương tốt, chỉ là giống như một khối băng lớn, lạnh muốn chết đi được. Hỏa Nhi lẩm bẩm trong miệng, đặt con diều ở bên cạnh, lúc này mới ấm ức cụp đầu chim đi ra khỏi động. Không thú vị, thật không thú vị, chủ nhân Hỏa Diệu Tinh Quân ở trên trời đã lạnh lùng muốn chết, thật vất vả lắm mới gặp được Vương thì Vương cũng lạnh như băng, hai người đều tu hỏa, không phải tu hỏa thì tinh thần tràn trề sức sống, tính tình sôi nổi, bồng bột sao? Tại sao...... Ở ngoài động, Hỏa Nhi đang chơi nhảy một chân, thỉnh thoảng lại mổ một chút lông vũ của mình, nhảy về phía trước hai bước lại phun ra một đám lửa khiến cỏ cây xung quanh cháy sạch, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu. Liếc Viên Thịt một cái: "Thấy chưa, Tiểu Mao Cầu, đây mới là khí chất người tu hỏa nên có!" d.đ_LQĐ

Hai người kia, không đúng, ba người kia. Hỏa Nhi nhớ đến những kẻ biến thái trên trời, cả ba người đều không bình thường, Mao Cầu, ngươi cũng không nên bắt chước nha!

Viên Thịt rất bất mãn với cái tên gọi này của mình. Nhưng bây giờ có đánh cũng đánh không lại, tính tình Hỏa Nhi lại không tốt, lỡ nàng ta tức giận phun lửa qua đây, bộ lông dài mình vẫn lấy làm kiêu ngạo liền xong đời, chỉ đành phải uất ức kêu chiêm chiếp hai tiếng xem như là đồng ý, mắt vẫn rưng rưng: "Bạch Ly, Bạch Ly hư không tới đón ta. Ta nhớ Bạch Ly, còn cả Mễ Đa nữa! Hu hu......"

Tề Lăng hít sâu một hơi sau đó mới đứng dậy, vung tay lên, con diều bay thẳng đến lòng bàn tay của hắn. Con diều màu trắng bình thường khiến tay hắn hơi khựng lại, Bạch Ly, đã qua nửa năm chúng ta không liên lạc rồi, nàng không nghĩ hay quan tâm ta đang làm gì một chút nào sao? Từ sau khi nhận được con diều báo bình an lần trước, hắn không còn nhận được tin tức gì của Bạch Ly nữa. Mỗi lần nghe báo có thư lòng hắn sẽ vô cớ đập rộn lên, hy vọng có thể thấy màu hồng quen thuộc, nhưng hắn vẫn luôn thất vọng, mặc dù chỉ đơn giản là thất vọng, nhưng tích tụ ngày qua ngày cũng ép tim hắn đau đến không thở nổi, Bạch Ly, đợi đến khi ta đủ mạnh, có phải bên cạnh nàng đã không còn vị trí của ta nữa đúng không? Nếu như ban đầu?

Hắn hối hận trước kia đã làm như vậy.

Nhưng lại không có cách nào thay đổi quá khứ.

Bởi vì, ta không có lựa chọn......

Tề Lăng mở con diều ra, là giọng nói của sư phụ: "Ngôn Lăng, mùng bảy tháng chín là đại hội Tiên Kiếm năm năm một lần, con nhất định phải trở về trước khi đại hội diễn ra, vi sư hi vọng con sẽ cố gắng để mọi người kinh ngạc trong đại hội Tiên Kiếm, đoạt lấy danh hiệu đệ nhất, ha ha ha ha......"

Danh hiệu đệ nhất sao, chỉ cần bản thân hắn muốn, danh hiệu đệ nhất hẳn là chuyện nhỏ, nhưng danh hiệu đệ nhất thì có ích lợi gì chứ? Tất cả mọi người đều nói thiên phú hắn kinh người, tiến bộ thần tốc, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua bọn họ tu luyện mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, ánh mắt hâm mộ lại ghen tỵ, để hắn một mình đứng ở vị trí cao nhận sự khen ngợi của mọi người, đáy lòng lại đang cười nhạo, những thứ này, có tác dụng gì?

Ở trước mặt những kẻ được gọi là Tiên Nhân không phải hắn vẫn nhỏ bé như hạt bụi sao, thật là tức cười. d.đ_LQĐ

Tề Lăng nghĩ đến đây quanh thân chợt lạnh lẽo, hận ý mãnh liệt ngay cả Hỏa Nhi ở ngoài động cũng cảm giác được, càng không cần phải nói Viên Thịt là linh thú của hắn, lúc này Viên Thịt vọt vào trong động, nhanh như chớp nhảy vào lòng Tề Lăng, trong nháy mắt khiến cho ánh mắt của Tề Lăng hơi dịu dàng lại một chút, chỉ thấy tay hắn vuốt vuốt lông dài của Viên Thịt, trong con ngươi lạnh như băng đã dần xuất hiện tình cảm dịu dàng, hắn tự lẩm bẩm: "Có phải trước kia Bạch Ly cũng vuốt ve ngươi như vậy không?"

Lại nói Tề Lăng ẩn mình ở đây là vì hắn không muốn trở thành Linh Thú của Thần Tiên, làm thú trông cửa hay thú cưỡi thay bọn họ chiến đấu, mặc dù chỉ cần hắn đồng ý làm linh thú thì tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh, không hổ thẹn với thân phận Thần Thú Vương của hắn.

Nhưng hắn lại quên mất một chuyện, phần lớn những Tiên Nhân kia là tự mình tu luyện thành tiên, trước khi thành tiên cũng đã trải qua ít nhất hơn nghìn năm khổ tu, sau khi thành tiên có được tiên pháp mới vì vậy kéo ra khoảng cách với những người tu chân còn chưa phi thăng, nói cách khác, chỉ một cái giới hạn phi thăng này chính là chênh lệch trên trời dưới đất.

Sự phát triển của Tề Lăng, xưa nay tuyệt đối chưa từng có, đủ để rung động cả giới tu chân, dĩ nhiên những thứ này có liên quan với sự cố gắng, hơn nữa là càng liên quan với huyết thống của hắn, chỉ là hắn nhập ma chướng, huyết hải thâm thù của cha mẹ và tình yêu âm thầm đối với Bạch Ly, khiến cho hắn chỉ nghĩ đến những chênh lệch kia, nếu như hắn đủ mạnh, hắn có thể báo thù cho cha mẹ; nếu như hắn đủ mạnh hắn có thể an tâm ở bên Bạch Ly, không sợ những tên Thần Tiên chó má kia gây khó dễ cho nàng, bởi vì nàng là chủ nhân của hắn, nếu bọn họ đều yếu, như vậy Bạch Ly sẽ rất nguy hiểm.

Bởi vì những chuyện này, Tề Lăng xem nhẹ những thứ khác, yêu và hận vướng mắc trong lòng thành bế tắc, hoa đỏ tươi đâm chồi nở hoa trong lồng ngực, tất cả đều được hắn che giấu dưới vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng  trong đôi mắt sâu như biển có thể lờ mờ nhìn thấy được sự cuồng nhiệt và tuyệt vọng đang cuộn trào, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ nhập ma, sợ sơ ý một chút sẽ vạn kiếp bất phục......

Trả lời thư cho sư phụ: "Đệ tử đang bế quan, không thể trở về!" Giọng nói cực kì cứng rắn, không biết người kia thấy được sẽ tức giận như thế nào. Tề Lăng không đàng hoàng cười một tiếng, ban đầu y đối xử với Bạch Ly như thế nào, phái Thiệu Hoa đối xử với Bạch Ly như thế nào, hắn đều nhớ rõ ràng, rất rõ ràng đấy......

"Chỉ sợ là lúc ta trở lại, chính là ngày các ngươi phải đền tội!"

Giờ phút này Viên Thịt vô cùng lo lắng nhìn chủ nhân Tề Lăng, chỉ thấy trên mặt hắn đều là vẻ âm u lạnh lẽo, chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma? Viên Thịt có chút khẩn trương, kêu chiêm chiếp muốn gọi Hỏa Nhi, kết quả là chủ nhân biết được suy nghĩ của linh thú, Tề Lăng cúi đầu kéo kéo chân nhỏ của Viên Thịt, vẻ âm u lạnh lẽo trong đôi mắt đều tan ra, khóe miệng còn gợi lên một đường cong đẹp mắt: "Ta không sao!" Vừa an ủi Viên Thịt lông dài xong, hắn nhìn nó như nhìn thấy Bạch Ly, thấy thiếu nữ ngốc nghếch đáng yêu, thấy nàng đỏ mặt nói: Nếu không, ta gả cho ngươi được không?

Mặc dù trong ngực chỉ toàn một màu đen tối, Bạch Ly, nàng chính là ánh mặt trời duy nhất trong lòng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play