“Mẫn Chi ca ca, huynh xem đám mây kia!” Mộc Bạch Ly sợ hãi kêu lên, chỉ vào đám mây màu trắng thuần thật giống như cây bông, nó dừng ở đỉnh đầu cách đó không xa. Thấy Trương Mẫn Chi không có phản ứng tay nàng bắt đầu túm y phục của hắn, lại dùng sức cọ xát bả vai bên trái mấy cái!
Mỗi lần cọ khiến cả thân kiếm cũng lay động, “Mẫn Chi ca ca, Mẫn Chi ca ca..”
Lúc này Trương Mẫn Chi mới lấy lại tinh thần, nhịp tim giống như trống đánh, âm thầm khinh bỉ chính mình, cố gắng khống chế thân kiếm đang đung đưa, lại không cách nào bình tĩnh, giống như có cái gì đối kháng ngăn cản mình.
Càng nóng lòng, phi kiếm lại càng đung đưa. Trương Mẫn Chi cảm nhận được thân thể sau lưng run run, càng thêm tự trách, đem chân khí tập trung ở lòng bàn chân muốn cho phi kiếm vững vàng. Trước mặt xuất hiện một cỗ áp lực cực lớn, trong nháy mắt hai người ngã xuống căn bản không có thời gian phản ứng.
Trương Mẫn Chi ý thức quay mình ôm thật chặt Mộc Bạch Ly trong ngực, trong đầu chỉ có một thanh âm, nhất định không thể để cho nàng bị thương, nhất định không thể. Tiếng gió vù vù mạnh mẽ cũng không khiến cho hắn buông lỏng dù chỉ một chút.
Rồi chợt dừng lại, thân thể dừng lại, tốc độ chậm chậm, hai chân thật giống như chạm đất ?
“Mẫn Chi ca ca, Mẫn Chi ca ca!”
Trương Mẫn Chi lúc này mới mở mắt ra, chỉ thấy trên trán Mộc Bạch Ly tất cả đều là mồ hôi hột, gương mặt đỏ bừng, sợi tóc ướt nhẹp dính vào bên cạnh gương mặt, trong đôi mắt tất cả đều là quan tâm.
“Mẫn Chi ca ca, vừa rồi làm sao vậy? Huynh thật nặng!” Mộc Bạch Ly thở hổn hển mấy hơi. Thời điểm rơi xuống nàng đem chân khí điều động, toàn lực vận hành bí quyết lơ lửng, kết quả Mẫn Chi ca ca giống như chỉ ôm mình không triển khai chân khí.
Bất đắc dĩ bí quyết lơ lửng của nàng có thể chịu được sức nặng của hai người, vốn là nàng có thể ở trên mặt nước đi được vài bước, thực lực hôm nay coi như là bộc phát lớn. Giờ phút này toàn thân mềm nhũn tựa trong ngực Trương Mẫn Chi, “Mẫn Chi ca ca, thật ngu ngốc!” Nàng yếu ớt cười hai tiếng, một bước cũng không muốn nhúc nhích.
Trời chiều tà tà rọi xuống dưới dàng cây bóng người ôm nhau, cảnh đẹp vô hạn.
Không biết lúc nào thì hai người đã lẳng lặng nằm ở trên cỏ, một thiếu niên bạch y trắng như tuyết, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, hợp thành một bức tranh duyên dáng, ngay cả gió cũng không muốn quấy rầy.
“Mẫn Chi ca ca, tại sao một cơn gió cũng không có!” Mộc Bạch Ly nói xong còn kéo kéo cổ áo, muốn mở ra một ít, lộ ra xương quai xanh như ngọc.”Nóng quá......”
......
“Mẫn Chi ca ca?”
Nàng quay đầu lại, nửa ngồi dậy phát hiện Trương Mẫn Chi đang nhìn bầu trời chớp chớp mắt. Mộc Bạch Ly cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên đỉnh đầu chính là đám mây trắng vừa mới trông thấy.
“Đám mây kia thoạt nhìn rất kỳ quái!” Trương Mẫn Chi cau mày nói.
“Là rất kỳ quái?” Tuy nhiên nàng không biết rốt cuộc có chỗ nào không đúng, cảm thấy trong ngực nóng nóng, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hồng Liên kia lại đang thiêu đốt sao? Ngực Mộc Bạch Ly vô cớ có thêm đoá Hồng Liên, tất cả bí ẩn giống như một câu đố.
Giật giật! Chỉ thấy mây chậm rãi di chuyển giống như chuyển động quanh sáu ngọn núi của phái Thiệu Hoa, “Nguy rồi, có phải là gian tế hay không?”
Trương Mẫn Chi cuống quít nhảy lên, chuẩn bị đi hồi báo cho sư phụ và các trưởng lão, lại phát hiện thân thể của mình không thể động đậy dù chỉ một chút. Toàn thân như có một cỗ áp lực cường đại bao phủ, cả đầu ngón tay cũng không thể di động nửa phần, cố gắng chuyển động con ngươi phát hiện giờ phút này Mộc Bạch Ly cũng giống vậy. Chỉ thấy ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm trên trời, đôi môi lẩm bẩm, thật lâu mới nghe rõ nàng nói cái gì, “Thần, thần, thần...... tiên.”
Ánh vàng thật lớn trên mây trắng giống như tất cả ráng ngũ sắc đều khoác ở mây trắng kia, giờ phút này giống như cầu vồng sáng lạng. Một dải ánh sáng vàng từ trên đám mây lộ ra, nhìn thật cẩn thận sẽ thấy một thần tiên đầu đội kim khôi**, diện mục uy nghiêm, giống như Thần Kim Giáp được miêu tả trong sách.
**mũ sắt bằng vàng
Chỉ thấy hắn quan sát một cái, không giận tự uy, ánh mắt kia tràn đầy hứng thú tìm tòi nghiên cứu giống như xem thấu đến xương tủy làm máu toàn thân lạnh như băng, Mộc Bạch Ly muốn động cũng không có thể động, đầu cũng chỉ có thể ngước lên, cách một lúc lâu tầm mắt kia mới chuyển hướng khác, thân thể mới dần dần ấm lên.
“Bịch!” Có thể cử động, thân thể ngửa lên lập tức té nằm trên mặt đất, tim thùng thùng đập dồn dập.
Đám mây kia lại vòng vo mấy vòng, giống như muốn tìm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có phát hiện gì rồi đột nhiên lên cao, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng, lưu lại hai người Mộc Bạch Ly và Trương Mẫn Chi nhìn nhau.
“Vị thần kia thật uy mãnh!”
“Huynh lại không thấy được!” Ai bảo khi bình tĩnh lại thì mình lại đứng lên chuẩn bị chạy đi báo, đầu chỉ nhìn phía trước, Trương Mẫn Chi âm thầm hối tiếc, thần tiên a, trăm năm khó gặp!
“Nhưng muội cảm thấy hắn thật hung dữ! Thần tiên không phải đều là hòa ái dễ gần không nhiễm một hạt bụi sao?”
“Huynh lại không biết được!” Mẫn Chi quay đầu nhìn Mộc Bạch Ly bĩu môi, cười ha ha, “Chờ huynh làm thần tiên huynh sẽ nói cho muội biết!”
“Tốt! Cố gắng lên cố gắng lên, tu luyện thành tiên!” Mộc Bạch Ly hưng phấn nhảy mấy bước, liền nghĩ tới cái gì chợt dừng lại, “Huynh nói hắn đến đây tìm gì? Chẳng lẽ phái Thiệu Hoa chúng ta có bảo vật gì?”
“Bảo vật phàm trần thần tiên làm sao thèm để ý!”
“Vậy rốt cuộc là cái gì chứ? Chẳng lẽ trưởng lão, sư huynh nào đó có tiên duyên?” Suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, “Chẳng lẽ là Linh Thú Huyền Mặc và Huyễn Hồng muốn thành tiên thú?”
“Hay là Thiệu Hoa Sơn có bảo vật gì? Tiên khí?”
......
“Không cần đoán nữa!”
“Ách! Người ta thật hiếm khi mới nhìn thấy thần tiên!”
“Tiếp tục nói nữa huynh sẽ cốc đầu muội!”
“Ô......” Bạch Ly giả khóc hai tiếng sau đó là cười vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT