Trong trận giờ phút này,  tình huống của Mộc Bạch Ly quả thật có thể chịu đựng nổi, mới vừa  rồi ở trong trận Mộc Bạch Ly chỉ cảm thấy áp lực to lớn khiến cho không khí cũng trở nên mỏng manh, làm cho người ta thật sự khó thở, mà mặc dù không nhìn thấy lại có thể rõ ràng cảm giác được máu tươi ấm áp  vẫn không ngừng từ đầu ngón tay chảy ra, chỉ chốc lát sau liền choáng đầu hoa mắt, nhưng trận này vẫn không cách nào dừng lại.

Theo thời gian kéo dài, Mộc Bạch Ly  cảm giác cả người như bị xé rách kéo lên, cái loại đau đớn kịch liệt đó sâu tận xương tủy, lại trong nháy mắt biến mất làm cho Mộc Bạch Ly có cơ hội có thể lấy hơi. 

Hơn nữa mặc dù sương mù dày đặc đang  bao phủ xuống không cách nào biết tình huống bên ngoài, nhưng căn cứ động tĩnh của Huyền Mặc,  nàng cũng biết đã gây ra chuyện lớn. Trong lúc nhất thời lại lo lắng hoảng sợ, có thể nói cả người đều mệt, cho đến khi một đạo dây lụa màu xanh quấn quanh bên người mang đến cảm giác mát mẻ sảng khoái làm cho cả người nho nhỏ của Mộc Bạch Ly dần dần thanh tĩnh lại. 

Mà loại cảm giác thoải mái cũng không kéo dài bao lâu, một hồi kịch liệt hướng mình đánh tới, bên ngoài xảy ra chuyện, thân thể không cách nào nhúc nhích căn bản cũng  không thể tránh né. Cho dù là có thể động đậy, lấy thực lực của Mộc Bạch Ly căn bản tránh không được.

Lôi Đình xuyên qua trực tiếp đem sương mù dày đặc phá vỡ, có điều thật may là bên ngoài còn có một tầng hào quang  ngăn trở, một đao kia cũng không  trực tiếp thương hại tới thân thể Mộc Bạch Ly, nhưng bởi vì phá hư Linh Thú trận, thân thể Mộc Bạch Ly càng bị cắn trả, giống như một búa lực khổng lồ đập lồng ngực, cả người nàng run lên, phun  ra một ngụm máu tươi, "A" phát ra một tiếng hét thảm.

Rồi sau đó động tĩnh chung quanh cũng biến mất, Mộc Bạch Ly suy yếu  nằm trên mặt đất, giọt máu tươi đọng lại bên khóe miệng, chỉ nghe thanh âm yếu ớt của nàng, "Nương!"

Chính là một tiếng la này làm cho Thánh nữ Tiềm Ảnh lảo đảo một cái, thân thể run run, mặt tái nhợt, khóe mắt rưng rưng.

Thừa dịp lúc Thánh nữ Tiềm Ảnh thất thần, Lôi Lạc xuất ra Thiên Kim Khóa như muốn khóa lại uy hiếp của Ma Tông ác nhân, không như dự đoán Tiềm Ảnh theo bản năng tiện tay phất một cái, liền đem Thiên Kim Khóa chặn lại, thật ra thì lực làm cho người ta khiếp sợ. Chỉ thấy nàng đưa tay lên xuống, cũng không mượn bất kỳ pháp bảo nào, người đã hướng về phía Mộc Bạch Ly bay đi. Giờ phút này mây đen đã phá vỡ, sức gió giảm thiểu, Linh Thú Huyền Mặc cũng chỉ là suy yếu ở một bên, Tiềm Ảnh rất dễ dàng  đến gần Linh Thú trận.

"Bạch Ly, Bạch Ly!" Ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Mộc Bạch Ly kiểm tra phát hiện thật ra cũng không nội thương nghiêm trọng, Tiềm Ảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mộc Bạch Ly hôn mê  tay phải nắm chặt bộ ngực mình. Tiềm Ảnh cẩn thận mở quần áo ra xem xét, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy nơi ngực vô duyên vô cớ có thêm một đóa Hồng Liên đỏ ngầu bên ngoài giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, trông rất sống động.

Ở nơi này ngẩn ra  trong nháy mắt lại tiếp tục triển khai chiến đấu, mất đi một cánh tay  Mộc Hoài Phong giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, trên người chỉ chốc lát sau lại thêm mấy vệt máu thấy được cả xương. Mà lúc này Trích Tinh ác ma đã xuất thủ, mấy chục con rắn độc từ trong tay áo vải ra, đánh thẳng Trương Trọng, Trương Trọng nâng kiếm liền chém, "Hừ, chút tài mọn!" 

Nhưng không ngờ mục đích Trích Tinh  không phải thế, thừa dịp Trương Trọng đối phó rắn độc, trong chốc lát người đã bay đến bên ngoài kết giới Tiềm Ảnh vừa  mới  công kích, gót chân dùng sức, hướng phía tiếng vỡ ra từ trên không  đánh xuống, mặc dù không dùng bao nhiêu lực hơn nữa tư thế còn hết sức phiêu dật, tiếng kết giới vỡ ra giống như tiếng  nước tràn, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất, ba người chống đỡ kết giới  miệng đều phun máu tươi, té ngã trên đất."Sư thúc! Trưởng lão!"

Sắc mặt Trích Tinh không chút thay đổi, quả nhiên không ngoài sở liệu, mới vừa rồi Thánh nữ đã sớm có thể phá vỡ kết giới nhưng vẫn không động thủ, sợ rằng trong lòng vẫn hướng nơi này. Vốn là Trích Tinh có thể ném một chút xà trùng về phía những đệ tử trong này trước  khi Trương Trọng chạy tới, nhưng liếc phương hướng Thánh  nữ một cái, Trích Tinh quay đầu lại, thân thể bay lên không, vừa lúc thoáng qua  phi kiếm của Trương Trọng!

Mà bên kia Tần Ca cùng Nhiếp Nguyệt  chiến đấu mặt ngoài xem ra  ôn hòa nhiều lắm. Hai người đều không sử dụng binh khí, tay không đối địch. Mà Nhiếp Nguyệt giống như nhảy múa, thân thể nhu nhược không xương, trên mặt mị nhãn như tơ, tránh ra công kích của Tần Ca giống như rắn nước uyển chuyển, còn bất chợt phát ra tiếng thở gấp tựa như rên rỉ, mà Tần Ca cũng hết sức phối hợp, thoạt nhìn hạ thủ cũng không nặng, thật giống như thương hương tiếc ngọc. Chỉ có hai người giao thủ  biết, giờ phút này bọn họ đều là giấu giếm sát khí, một khi không cẩn thận sẽ gặp trọng thương bị mất mạng.

Yâm trạng Nhiếp Nguyệt thay đổi, không nghĩ tới nam tử này có thể chống cự mị hoặc của mình hơn nữa bộ dạng phong nhã cũng làm mình có mấy phần thất thần, tuyệt đối không phải là người lương thiện, không thể khinh thường.

"Nam nhân tuấn tú như vậy cùng với ta chính là một đôi trời sinh, cần gì đánh chứ?" Thân thể Nhiếp Nguyệt nghiêng một cái, nhẹ tay phẩy tới, Tần Ca tùy ý đón đỡ. Trong lòng Nhiếp Nguyệt vui mừng, tựa như chớp điện tay ngọc đã biến thành móng độc, móng tay thật dài bén nhọn với tới con ngươi Tần Ca. Mắt thấy sẽ phải đắc thủ, Tần Ca nhìn như vô hại phất một cái, quả thật ngưng tụ chân khí cường đại, tiếp xúc  trong nháy mắt đánh văng tay Nhiếp Nguyệt ra, lực đánh to lớn làm cho hai người lui về phía sau mấy bước xa.

Lúc này Nhiếp Nguyệt thấy Trích Tinh đã phá vỡ kết giới, những đệ tử kia đang cùng giáo đồ Ma Tông chém giết thảm thiết, trên mặt vui mừng, đem Linh Đang cầm ở trong tay, "Hừ!" Một tiếng nũng nịu, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hôm nay sẽ để cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh!" Khẽ quát một tiếng quanh thân Linh Đang tràn tử quang** yêu dị  , "Đinh linh, đinh linh.  .."

** ánh sáng tím

"A!" Đệ tử thực lực kém hơn  đã ôm đầu đi loạn, mặt cuồng loạn, mà những người khác mặc dù dùng chân khí nỗ lực chống đỡ, có thể lực đánh cũng suy giảm lớn, mà giáo đồ Ma Tông không chút nào bị ảnh hưởng, vốn là mọi người còn có thể miễn cưỡng ứng đối giờ phút này cũng thay đổi làm một cuộc tàn sát hàng loạt!

Đang lúc Nhiếp Nguyệt đắc ý, một hồi tiếng sáo vang dội cũng du dương  truyền ra, chỉ thấy Tần Ca đang dùng ống sáo xanh lục thổi, tiếng sáo linh họat kỳ ảo du dương uyển chuyển, tạm thời chế trụ thanh âm Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh. Chúng đệ tử chợt cảm thấy trong người sảng khoái, tinh lực trở lại không những thế tăng lên, mà Ma Tông giáo đồ cảm thấy  ngược lại, vì vậy cây cân lại nghiêng về hướng bên này!

"Lục âm!" Nhiếp Nguyệt liền nhận ra ống sáo kia, "Không nghĩ tới pháp khí thượng đẳng Lục âm lại ở nơi này! Hôm nay ta lại muốn biết là Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh của ta lợi hại hay Lục âm của ngươi lợi hại!"

Đem nhiều hơn chân khí đưa vào Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh trong tay, giờ phút này quanh thân Linh Đang đã biến thành tím đen, tiếng đinh linh cũng hợp thành nhạc khúc, cùng Lục âm chống lại. Tiếng sáo cùng âm thanh chuông đều là càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, hai loại thanh âm giống như hàng dài ở trong không khí sôi trào dây dưa đấu, vô luận là đệ tử Thiệu Hoa hay giáo đồ Ma Tông đều không thể cùng hai loại thanh âm quấn quít này chống lại, trong lúc nhất thời cũng có người ngu dại  ngây người ở đó, xem bộ dáng là bị mị hoặc, chỉ có số ít còn lại  duy trì thanh tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play