Kim Dạ Nguyệt: Tôi mặc kệ đấy, đi thôi.

Hoàng Hạc Tây Quy: Được.

Thanh Thu Chủng: Phong Thần mời thì phải đi chứ! 

Nhật Nguyệt Trọng Quang: Vậy tôi cũng đi.

Giang Lưu: Phong Thần Phong Thần, câu lạc bộ nào vậy?

Phong Hòa Tận Khởi: NS. 

Thanh Thu Chủng: Tôi vẫn tò mò rốt cuộc tên của câu lạc bộ này có ý nghĩa gì, Phong Thần anh mau hỏi thử.

Câu lạc bộ NS cũng được xem là có tiếng trong giới.

Nhưng hai chữ viết tắt này là gì thì vẫn không có giải đáp chính thức. 

Khóe miệng Minh Thù giật nhẹ, hỏi Vương Hà Dương: “Tên viết tắt của câu lạc bộ các anh có ý nghĩa gì?”

Vương Hà Dương có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Viết tắt của nam thần (*).”

Minh Thù: “…” 

Các đại thần yêu ma quỷ quái: “…”

Còn tưởng là viết tắt của từ gì cao thâm lắm, cảm phiền anh viết tắt tiếng Trung đi… còn nam thần?

Có biết xấu hổ không vậy? 

Minh Thù bảo Vương Hà Dương chuẩn bị mũ trò chơi, bọn họ đăng nhập để cho Vương Hà Dương xem thực lực một chút.

Trò chơi Vấn Linh nổi tiếng như vậy, cho dù câu lạc bộ không xây dựng chiến đội nhưng mũ thì vẫn phải có.

Lúc này chưa phát triển đến trình độ mũ gắn số, mũ trò chơi bây giờ giống như một công cụ đăng nhập, chỉ cần nhập dãy số liên kết của mình là có thể đăng nhập. 

Minh Thù đăng nhập trò chơi, vẫn còn ở chỗ đăng xuất, không thấy tăm hơi chàng trai lần trước đâu cả.

Cách chơi Vấn Linh là kỹ năng cạnh tranh được thêm vào kịch bản, tập trung đến người chơi bình thường và người chơi.

Kịch bản dùng để thăng cấp trang bị, kỹ năng cạnh tranh lại chia làm thi đấu đơn, thi đấu theo đội, thi đấu theo đoàn đội. 

Đội và đoàn đội khác biệt ở số người, đoàn đội cần đến một trăm người mới có thể mở, thi đấu chuyên nghiệp đều là đấu theo đội.

Minh Thù kéo danh sách bạn bè ra thêm Vương Hà Dương vào.

Vương Hà Dương được thêm vào, nhìn thấy tên trên đỉnh đầu Minh Thù mới yên tâm. 

Trước đó cô nói cô là Phong Hòa Tận Khởi, từ đáy lòng nhất định là có chút khó tin.

Nhưng một cô gái…

Sao lại muốn chơi dưới cái tên con trai? 

Vương Hà Dương nhịn sự nghi ngờ xuống hỏi: “Bạn của cô đâu?”

“Chờ một chút.”

Người đầu tiên đến là Thanh Thu Chủng, gắn một cái tên cổ quái. 

Vương Hà Dương đen mặt lại: “Người chơi mới?”

“Ài, không làm xong nhiệm vụ cho người chơi mới thì không được đi nên đã chậm trễ một chút, ha ha.” Giọng nói Thanh Thu Chủng rất nhẹ nhàng khoan khoái, sáng sủa soái khí là một anh chàng đẹp trai.

Vương Hà Dương: “…” 

Tiếp theo là Kim Dạ Nguyệt và Hoàng Hạc Tây Quy.

Kim Dạ Nguyệt nhìn có vẻ rất ôn hòa, Hoàng Hạc Tây Quy thì lạnh lùng hơn một chút, mang theo chút cao ngạo của tổng tài bá đạo, hắn chính là nhà tài trợ.

Tuy tên của hai người này đã bị ẩn, nhưng vẫn khiến cho Vương Hà Dương thoáng yên tâm. 

Giang Lưu theo sát phía sau, nhìn qua giống như một người chưa thành niên… Giang Lưu cũng là một cái tên mới.

Vương Hà Dương có chút đau dạ dày.

Người cuối cùng là Nhật Nguyệt Trọng Quang. 

Minh Thù đã cùng bọn họ đánh xong một vòng, Nhật Nguyệt Trọng Quang mới thong dong đến muộn.

“Thật ngại quá, tôi vừa mới đi mua mũ trò chơi, chậm trễ một lúc.” Nhật Nguyệt Trọng Quang là một cô gái, nói chuyện vô cùng ngọt, giống như là giọng của một phát thanh viên, cái tên lại vô cùng nữ tính.

“Mẹ ơi, Trọng Quang, cậu chuyển giới rồi à!” Thanh Thu Chủng nhảy dựng lên. 

"Đây là tên của em họ tôi, tôi mượn xài một chút." Nhật Nguyệt Trọng Quang nói: “Đặt tên với điền thông tin tốn thời gian, sợ mọi người chờ lâu Phong Thần lại tìm người khác.”

Người chơi mới tạo lựa chọn giọng gì thì sau này sẽ là giọng nói đó, cho nên giọng của Nhật Nguyệt Trọng Quang là giọng của em họ hắn.

“Làm tôi sợ muốn chết.” Thanh Thu Chủng vỗ vỗ ngực. 

Vương Hà Dương bắt đầu đau đầu.

Bà nội nó, một đám người gì thế này?

“Tôi dẫn hắn qua trước một ván, làm quen chút.” Minh Thù nói với Vương Hà Dương. 

Vương Hà Dương cười gượng.

Vấn Linh chính là hay ở chỗ này, cho dù người chơi ở cấp bao nhiêu, chỉ cần người chơi dám thăng cấp thì đều có thể tham gia thi đấu.

Mấy người này ngoài Giang Lưu thực sự chưa từng chơi thì Thanh Thu Chủng và những người còn lại đều đã chơi rồi. 

Thanh Thu Chủng không muốn dùng quý danh cho nên mới mở một biệt hiệu.

Cho nên người cần thích ứng là Giang Lưu.

Minh Thù mở một bản đồ đơn giản, bản đồ này đều là các đội đấu ngẫu nhiên, đẳng cấp đối thủ của bọn họ không cao không thấp, người đối diện có vẻ là một kẻ ngu ngốc. 

Cuộc thi đấu, tất cả mọi người đều chọn đồng đội không chênh lệch đẳng cấp lắm, loại này… thực sự là ít  thấy.

Nhưng khi bọn họ nhìn rõ người dẫn đầu đội thì lập tức như chim vỡ tổ.

“Người dẫn đội là Phong Hòa Tận Khởi!” 

“Bà nội nó! Phong Thần!”

“Phong Thần mang biệt hiệu ư?”

“Phong Thần Phong Thần, ta là người hâm mộ của ngươi! Nhìn ta đi!” 

Minh Thù nhìn về phía người đối diện, mỉm cười.

Có điều nhân vật bây giờ của cô là nam, cười lên ngoài đẹp trai ra thì vẫn là đẹp trai: “Ai rút?”

Sau khi hai bên tiến vào bản đồ trong Vấn Linh, sẽ có một phân đoạn rút thăm, từ đó định ra địa bàn trên bản đồ. 

Bản đồ có lợi với mình hay không thì phải xem vận may của bản thân.

“Phong Thần, mời ngươi.” Người đối diện run run nói, bọn họ vậy mà lại gặp Phong Thần, livestream! Phải livestream!

Cho dù bị ngược đãi bọn họ cũng phải livestream! 

Minh Thù cũng không cần khách khí rút trước, bản đồ nhanh chóng cập nhật, dùng màu sắc khác nhau để đánh dấu bản đồ của mình.

Loại đẳng cấp không cần mở bản đồ giống như thi đấu chuyên nghiệp phải cần tự mình đi mở bản đồ, những nơi đi qua bản đồ mới hiện ra.

Đối phương livestream vì đánh với Phong Hòa Tận Khởi nổi danh, nên livestream nhanh chóng thu hút một đám người hâm mộ của Phong Thần. 

[Phong Thần của ta!]

[Phong Thần, ta tới rồi, bắn tim bắn tim.]

[Trên diễn đàn nói có thật không vậy? Phong Thần thực sự qua lại với cái người tên Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu kia sao?] 

[Ta không tin, Phong Thần sẽ không làm như vậy!]

[Ta cũng nhìn thấy Phong Thần và Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu kia hay ở chung một chỗ.]

Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu chính là nữ chính, trên diễn đàn đồn thổi cô và Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu qua lại với nhau. 

Dù sao hiện giờ ầm ĩ lên mọi người cũng đều biết, lúc này Minh Thù bị người ta nhìn thấy đó không phải là một cảm giác dễ chịu gì.

[A… Vừa rồi không phải Phong Thần đã bỏ lỡ sao?]

[Sao có thể, nhất định là kế hoạch của Phong Thần.] 

Người chơi đối diện vừa nhìn thấy đạn mạc thì lập tức căng thẳng.

Minh Thù vừa mới bỏ lỡ: “…” Cô chỉ là chưa quen lắm mới thực sự bỏ lỡ thôi.

Kim Dạ Nguyệt: “Tôi và Trọng Quang vòng qua từ phía sau, chặn đường lui của bọn họ, Tây Quy chặn phía trước, Giang Lưu hỗ trợ, coi chừng máu của Tây Quy. Thanh Thu, cậu và Phong Thần hai bên trái phải.” 

Kim Dạ Nguyệt nhào qua kênh đội, nói nhanh một tiếng.

Không có chiến lược cặn kẽ gì, chỉ ào ào mấy câu như vậy.

Những người còn lại cũng tiếp thu rất nhanh, ai nấy đều di chuyển về vị trí của mình, cũng nhanh chóng triển khai tấn công. 

[Bọn họ tản ra rồi…]

[Người đối diện tụ tập lại một chỗ, bọn họ tản ra làm gì? Không đánh chính diện?]

[Bà nó! Bao vây đi!] 

Livestream trận đấu trò chơi Vấn Linh, tất cả người chơi đều có thể nhìn thấy.

Vương Hà Dương cũng nhìn thấy hình ảnh trực tiếp, hắn tập trung quan sát mấy người còn lại.

Ngoại trừ Giang Lưu có chút chưa quen tay, mấy lần đều bỏ lỡ ra thì mấy người còn lại đều có thể nói là vô cùng lợi hại. 

Nhưng…

Đám người kia, trừ một người hỗ trợ trị liệu là Giang Lưu thì những người còn lại đều, bà nó... là loại một khi khiêng đao có thể làm đến mức trời đất chao đảo.

Một chiến đội, sao có thể toàn là đầu ra. 

Đùa hắn sao!

***

(*) Nam thần: Phiên âm tiếng Trung là nan shen, viết tắt NS. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play