Lá cây cọ xát vào nhau, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, trên mặt đất loang lổ đầy bóng nắng.
Minh Thù đứng dậy vào nhà, một lát lại đi ra, trong tay cầm vải xô đứng trước mặt Dung Ly.
Thân thể Dung Ly run lên, lui về phía sau nửa bước.
Minh Thù kéo tay hắn lại, máu đã nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay hắn. Tay Dung Ly thon dài trắng nõn, da nhẵn bóng, vốn dĩ là bàn tay không phải làm việc.
Nghe nói mấy ngày nay hắn đã làm hỏng không ít đồ.
“Minh, minh chủ…” Dung Ly cẩn thận gọi một tiếng.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Dung Ly.]
Nghe âm thanh của Hài Hòa Hiệu, Minh Thù cũng không thể hiện ra bất kỳ điều gì.
Cô rũ mắt băng bó cho hắn, không nói lời nào, khóe môi khẽ mấp máy cong lên nhìn qua thì như mỉm cười, nhìn kỹ lại không giống.
Mãi đến khi quấn xong, Minh Thù mới khẽ ngước mắt cười nhẹ: “Quét dọn cũng không biết, ngươi nói xem giữ ngươi lại để làm gì?”
Đôi mắt Dung Ly co lại: “Ta sẽ học, xin minh chủ đừng đuổi ta đi.”
“Phủ minh chủ không nuôi người nhàn rỗi.” Minh Thù nói: “Nếu còn có lần sau, thu dọn đồ đạc cút ra khỏi phủ minh chủ.”
“Không, sẽ không có lần sau.”
“Ra ngoài đi.” Minh Thù phất tay.
“Ta… Ta vẫn chưa quét xong.” Dung Ly nhìn đống lộn xộn trên mặt đất.
Minh Thù đột nhiên cúi người về phía trước, Dung Ly theo bản năng ngả ra sau, căng thẳng nhìn người trước mặt.
“Muốn ở lại phủ minh chủ, phải nghe lời.”
Minh Thù cúi đến quá gần, Dung Ly không đứng vững, chợt lui ngược về phía sau.
Minh Thù cứ như vậy nhìn hắn ngã trên đất, biểu cảm có chút như cười như không.
Dung Ly ngây ngẩn nhìn nàng, qua một lát nàng cười nhẹ một tiếng: “Ra ngoài.”
Dung Ly: “…”
Sau khi Dung Ly rời đi, Minh Thù lại gọi Bánh Bao đến.
“Âm thầm chăm sóc người lúc nãy một chút.”
“Vì sao? Người đó…” Không rõ lai lịch, vừa rồi còn làm loạn đến như vậy.
Bánh Bao đối diện với ánh mắt của Minh Thù, rõ ràng là ánh mắt cười rộ lại làm cho hắn bất giác có chút ớn lạnh.
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
“Điều tra một chút hắn từ đâu tới.” Nàng không tin tiểu yêu tinh kia thực sự là công tử bị một gia đình bỏ rơi.
“Vâng.”
Về điểm này, Bánh Bao cảm thấy rất cần thiết, thiếu niên kia quá khả nghi.
Bánh Bao nhanh chóng bẩm báo cho Minh Thù tin tức điều tra được.
Chỉ biết hắn đến từ Lạc thành, vượt nhiều khó khăn mới đến được phủ minh chủ.
Còn lại thì không tra được thêm gì khác.
…
Sau chuyện lần trước, Bánh Bao không cho phép hắn đến gần nơi ở của Minh Thù.
Minh Thù cũng không phản đối, cho nên sau đó Dung Ly đều chỉ có thể đợi ở hậu viện.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, người của Ma giáo đến nói đã tìm được hung thủ.
Người đến là giáo chủ, có điều là leo tường vào.
Giáo chủ chê bai phủ minh chủ một lượt mới vào chủ đề: “Tiếp theo đây ngươi định rửa sạch tội danh của ta ra sao đây?”
“Liên quan gì đến ta? Ta chỉ cho ngươi thời gian tìm hung thủ, chứ không đồng ý với ngươi là phải giúp ngươi làm sáng tỏ.” Minh Thù nói: “Có phải ngươi đã hiểu lầm gì không?”
Giáo chủ: “…”
Suy nghĩ một chút về lời nói lúc trước của nàng.
Hình như đúng là như vậy.
Cho bên hắn bị đùa giỡn sao?
Minh Thù cười tủm tỉm: “Đọc nhiều sách là điều cần thiết, sau khi trở về giáo chủ phải cho đệ tử đọc sách đàng hoàng.”
Giáo chủ: “…”
Giáo chủ so sánh một chút, giết chết minh chủ ở phủ minh chủ thì có khả năng chạy trốn ra ngoài không.
Cuối cùng thì từ bỏ.
“Đã tìm được hung thủ, nếu ta ra ngoài nói chắc chắn đám người kia sẽ không tin, ngươi ra giá đi, làm sao có thể giúp ta làm sáng tỏ.”
Lời của Ma giáo đều là vớ vẩn.
Giáo chủ đã chịu nhiều ấm ức nên có sự thấu hiểu rất sâu sắc.
Minh Thù bỏ mấy miếng bánh ngọt vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Ma giáo các ngươi cũng làm không ít chuyện, thêm một chuyện nữa cũng không đáng gì, bớt đi một chuyện cũng không được bao nhiêu, làm sáng tỏ thêm phiền phức.”
Giáo chủ: “…” Tuy cảm thấy nàng nói hươu nói vượn nhưng lại cảm thấy có lý.
"!!!"
“Loại việc diệt môn này sẽ khiến đám người ra vẻ nghiêm trang kia tức giận, lỡ như bọn họ nổi điên bao vây tiêu diệt Ma giáo thì tổn thất nặng nề vẫn là Ma giáo, chuyện này vẫn phải làm sáng tỏ!”
Hắn ta vì giáo chúng.
Thân là giáo chủ, không thể chỉ nghĩ đến bản thân.
Cũng không phải hắn ta sợ, nhưng không làm sáng tỏ được thì rất ấm ức!
“Điều kiện tùy ta đưa ra?”
Giáo chủ nói: “Chỉ cần ta có thể làm được.”
“Ngươi tự sát trước đi.”
Giáo chủ: “…”
“Việc này ngươi nhất định có thể làm được, muốn ta cung cấp đao cho ngươi không?”
Giáo chủ: “…”
“Nhìn ta như vậy làm gì, ngươi cũng đâu đánh lại được ta.”
Giáo chủ: “…” Ai nói ta đánh không lại!
Minh Thù ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng: “Vừa rồi chỉ đùa một chút thôi. Ta giúp ngươi làm sáng tỏ cũng được, ngươi đi dồn Khương Linh vào chỗ chết, nhưng đừng đánh chết, giữ lại hơi thở. Còn phải để cho nàng ta biết là ta bảo ngươi đi đánh, ta sẽ giúp ngươi.”
“Khương Linh?” Tên này hình như hơi quen.
Có điều yêu cầu của nàng kỳ quái… Cái gì với cái gì cơ? Đánh cho chết lại đừng đánh chết? Còn muốn để người ta biết là nàng đánh?
Có vấn đề!
Có thù hận gì thì trực tiếp đánh chết không được sao?
“Sao ngươi không tự đi?”
Vẻ mặt Minh Thù nghiêm túc: “Đánh người sẽ bị đói.”
“???”
Cướp mất đầu bếp của ta, giờ còn muốn ta đi đánh người giúp ngươi, coi ta là cái gì? Tên sai vặt sao?
Không phải chỉ là đánh nhau với người của võ lâm thôi sao! Có gì ghê gớm đâu!
“Thành giao!”
Các đệ tử trong giáo phái vẫn cần hắn ta che chở, không thể tùy hứng.
…
Giáo chủ tức giận rời đi, lúc ra cửa gặp được Dung Ly.
Dung Ly cúi thấp đầu chào giáo chủ rời đi.
Nhưng giáo chủ đi được mấy bước lại quay lai, quan sát Dung Ly từ trên xuống dưới.
“Ngươi…”
Dung Ly cúi đầu thấp hơn.
Giáo chủ cũng không để ý hình tượng, khom lưng cố gắng nhìn mặt hắn.
“Dung Ly…” Giáo chủ sờ cằm suy nghĩ, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“Minh chủ.” Giáo chủ thấy Minh Thù đi ra, vẫy tay với Minh Thù: “Có thể tặng người này cho ta không?”
Minh Thù mỉm cười: “Ta bảo ngươi đi chết đi, ngươi có muốn không?”
“Cũng chỉ là một người hầu, ngươi đừng keo kiệt như vậy chứ, bây giờ tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là quan hệ hợp tác, coi như là lễ vật hợp tác của chúng ta, thế nào?”
“Ngươi có thể chọn đổi một đối tượng hợp tác khác.”
Trong đôi mắt của giáo chủ hiện lên một tia hứng thú: “Vì sao minh chủ không chịu tặng hắn cho ta?”
“Người của phủ minh chủ ta, vì sao phải cho ngươi?” Tiêu diệt Ma giáo cần bao nhiêu đồ ăn vặt?
Giáo chủ nhìn chằm chằm Dung Ly, không lên tiếng nữa.
Nếu hắn ta biết nhưng bản thân vẫn tiếp tục đòi, Minh Thù đã dự định giữ hắn lại trực tiếp tiêu diệt Ma giáo, có lẽ sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Giáo chủ không chiếm được người, có vẻ càng tức giận hơn, khi leo tường rời đi đã giẫm hỏng bờ tường của nàng.
Minh Thù liếc sang thiếu niên bên cạnh: “Hắn ta quen ngươi?”
Thiếu niên yếu ớt trả lời: “Ta không biết… Có lẽ là nhận nhầm người…”
Minh Thù như suy nghĩ gì đó liếc hắn một cái, cất bước rời đi.
Thiếu niên nhìn hướng giáo chủ rời đi, trên mặt không có chút gì là hoảng sợ và mất bình tĩnh, chỉ có sự lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT