Minh Thù bắt chéo chân, nhìn tiểu quỷ ngồi xổm trong góc: “Ngươi có nguyện vọng gì?”
“Không có!”
Tiểu quỷ vô cùng lớn tiếng nói.
Bây giờ nó vẫn chưa muốn biến mất, cô gái này lại không yên lòng.
“Ngày mai ta lại hỏi.”
“…”
“Cốc cốc…” Văn phòng có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Trần Văn đẩy cửa đi vào: “Cô không thể dọn dẹp mấy thứ bên ngoài một chút sao? Nhìn dọa người quá.”
“Như vậy mới có phong cách.”
“Phong cách gì chứ, phong cách đói nghèo?” Khóe miệng Trần Văn khẽ cong.
“Nói đúng rồi đấy.”
“…” Cô thắng. Trần Văn để tài liệu trong tay xuống trước mặt cô: “Cái này là thị trưởng bảo tôi chuyển giao cho cô.”
“Gần đây anh…” Minh Thù dừng lại một chút: “Gây chuyện?”
Trần Văn khó hiểu: “Tôi có thể gây chuyện gì, cả ngày bận phá án đến nỗi không biết trời nam đất bắc gì nữa.”
“Phía sau anh là một dãy đứa trẻ kìa.” Minh Thù tùy ý nói.
Trần Văn mới vừa rồi còn chưa có cảm giác gì, đột nhiên nổi da gà toàn thân.
Cái gì gọi là một dãy đứa trẻ?
Trẻ mà dùng “một dãy” để miêu tả?
Một dãy…
Trần Văn càng nổi da gà nhiều hơn.
Rất dọa người.
Trần Văn đột nhiên như nhớ tới cái gì: “Gần đây có vụ án một đứa trẻ mất tích… Cô thực sự nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ theo sau tôi sao? Trông dáng dấp ra sao? Bọn họ theo tôi làm gì? Bọn họ theo tôi có phải là chứng minh đều đã chết rồi không?”
“Tôi đâu biết.” Minh Thù mở tài liệu ra, chặn lời nói của Trần Văn trước một bước: “Gần đây tôi không rảnh, không nhận án.”
“Làm ơn, mỗi ngày làm một việc thiện sẽ đầy ba nghìn công đức, cô không thể thấy chết mà không cứu được, người mất tích đều là trẻ em, là mầm non tương lai của đất nước!”
“Tôi ghét trẻ con.” Đặc biệt là trẻ con cướp đồ ăn vặt của trẫm.
Trần Văn: “…”
“Hơn nữa, nói không chừng không phải là mầm non mà là sâu mọt thì sao? Coi như tôi vậy là cống hiến cho đất nước.”
Trần Văn: “…”
Khi cô là một đứa trẻ sao không ai bóp chết đứa trẻ như cô chứ?
Minh Thù xem xong tài liệu, cầm áo khoác liền đi.
Trần Văn: “…”
Này này này, bà nó chứ, văn phòng này là của ai, cô cứ đi như vậy?
Minh Thù đúng thật là không rảnh.
Theo lời ông Diêu, thị trưởng đã điều tra ra vị trí thi thể hiện giờ của cha nguyên chủ.
Nhiệm vụ tìm cha cho nguyên chủ cần phải tìm được thi thể thì mới tính là hoàn thành.
Cho nên…
Cô muốn đi đào thi thể lần nữa.
Minh Thù vác xẻng, thở hổn hển leo lên núi.
Có phải ông Diêu bị bệnh rồi không!
Chôn người mà chôn trên núi, ông ta không ngại mệt chết sao?
[Ký chủ, nơi hoang vu hẻo lánh mới phù hợp với việc giết người phi tang xác.] Hài Hòa Hiệu nhắc nhở Minh Thù.
“Gà mờ. Giết người chân chính thì không cần phi tang xác.”
[…] Cạn lời chống đỡ nhưng cũng cảm thấy có lý là chuyện quái gì vậy?
[Ký chủ, chúng ta vẫn nên xem tiểu yêu tinh đánh nhau, tinh lọc thể xác và tinh thần một chút đi!]
Bạn có thể tưởng tượng được hoàn cảnh ở nơi hoang vu hẻo lánh, trong đầu lại toàn là tiểu yêu tinh đánh nhau, mà cô lại đi đào thi thể của người khác không?
Quan tài của cha Thiên Tuế cũng không nén xuống được!
Được rồi, cha của Thiên Tuế không có quan tài.
Minh Thù vất vả tìm được vị trí, sau đó đào thi thể lên, bên phía hệ thống xác định nhiệm vụ hoàn thành, Minh Thù rất muốn quẳng đống đầu lâu xương cốt ở đây.
Nhưng cuối cùng cũng vẫn vất vả mang xương cốt xuống núi, lại ném xuống lần nữa rồi tìm một nghĩa địa công cộng để chôn.
Trẫm thực sự là…
Ăn no rửng mỡ.
Đói quá.
Tìm một nơi ăn gì đó đã…
Minh Thù nhìn đường lớn vắng vẻ.
Bà nó chứ… ăn đất sao?
Minh Thù gọi điện thoại bảo Cố Tri đến đón mình.
Bên kia Cố Tri nghe nói Minh Thù ở nghĩa địa công cộng, một lúc lâu đặc biệt thốt lên một câu: “Vợ… Em đã chuẩn bị xong mộ phần cho tôi, chuẩn bị mưu sát tôi rồi ư?”
“Đúng vậy, đánh chết anh.” Minh Thù hơi tức giận: “Cho nên tôi mua cho anh kiểu mộ sang chảnh, vui không?”
Cố Tri: “…”
Vui vẻ con khỉ!
“Vợ…” Có lẽ là điện thoại có tính năng đặc biệt, âm thanh truyền đến là một tiếng tủi thân.
“Mau đến đây nhặt xác.”
Rõ ràng là hắn nhắc đến trước mà.
Thật không nổi tiểu yêu tinh này tủi thân cái gì.
Đường đường là một người đàn ông.
Khí phách một chút không được sao!
Cứ tủi thân như thế sao trẫm ghét bỏ được!
Tức chết!
Cố Tri uất ức chạy đến đón vợ, thuận tiện mang theo đồ ăn, triệt để quán triệt chính sách đồ ăn vặt của vợ.
…
“Cố Tri!”
Cố Tri đi từ nhà vệ sinh ra, vẩy nước trên tay, hấp ta hấp tấp chạy vào phòng.
Minh Thù đứng bên giường, cầm trong tay hai quyển sổ màu đỏ: “Đây là cái gì?”
“Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.” Cố Tri đương nhiên: “Không phải trên đó có viết sao?”
Minh Thù giữ nguyên nụ cười: “Tôi đang hỏi giấy chứng nhận này từ đâu ra?”
Cố Tri bình tĩnh nói: “Cục Dân chính phát, anh là cảnh sát, không thể làm giả được.”
“Tôi không đi, anh cũng mang được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trở về?” Biết ngay mấy ngày qua hắn yên lặng chắc chắn không có lòng tốt gì.
Bà nó, cái này chính là không có lòng tốt.
Nhất định là rắp tâm hại người.
Cố Tri lui về phía cửa: “Vợ bận rộn như vậy, anh liền chạy đi thay vợ.”
Cố Tri vẫn rất sợ bị đánh.
Cho nên hắn chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Dù sao cũng đã mang giấy chứng nhận về, cô có thể làm gì hắn.
Minh Thù ném hai cuốn màu đỏ xuống: “Lại đây.”
Cố Tri đã lui tới cửa, hắn lắc đầu.
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: “Lại đây.”
Lại đó chắc sẽ bị đánh, lão tử thèm vào lại đó!
“Anh không đến đúng không?”
Cố Tri lập tức đi vào phòng, ôm đầu: “Vợ…”
Cuối cùng Cố Tri ôm đầu gối, ngồi chồm hổm ở phòng khách than thở.
Trời lạnh thế này, cô lại thực sự đuổi hắn ra ngoài.
Vẫn là…
Vẫn đẩy hắn tới thời điểm lên không lên được, xuống cũng không xuống được.
Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ.
…
Diêu gia.
Những việc bình thường ông Diêu vi phạm pháp luật thực ra cũng không ít.
Thị trưởng cho người điều tra ông ta liền tra ra không ít.
Mặc dù không thể khiến Diêu gia sụp đổ, nhưng khiến ông Diêu vào bóc lịch mười mấy hai chục năm thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Ông Diêu bị bắt, Diêu Doanh liền trở thành trụ cột của Diêu gia.
Trước kia Diêu Doanh cũng quản lý công ty, nhưng cô ta chỉ quản lý một bộ phận.
Đột nhiên gánh nặng của cả công ty đều đè trên người cô ta, trong nội bộ còn có kẻ lăm le, ý đồ chiếm quyền cổ đông.
Bên ngoài có kịch vui, chuẩn bị cùng nhau đục khoét công ty bất cứ lúc nào.
Trước có sói sau có hổ.
Trong mấy ngày qua cuộc sống của Diêu Doanh vô cùng khó khăn, nhiều phấn lót hơn nữa cũng không thể che giấu được quầng thâm mắt.
Đặc biệt là nhìn thấy Mạnh Hàn và Hàng Hàng một nhà ba người cùng vào cùng ra, trong lòng cô ta càng tan nát, hận không thể giết người.
“Diêu tổng, ngân hàng bên kia chèn ép không cho vay, tìm bọn họ thì bọn họ đưa ra đủ loại lý do để từ chối không gặp chúng ta.”
“Diêu tổng, phía tập đoàn Trung Hoàn nói muốn ngừng hợp tác.”
“Diêu tổng, nếu tài chính không được bổ sung, toàn bộ hạng mục sẽ dừng lại, hiện giờ hạng mục này là quan trọng nhất, không thể thiếu tài chính.”
“Diêu tổng…”
Sắc mặt Diêu Doanh u ám, tràn ngập tiếng báo cáo của nhân viên cô ta vỗ bàn một cái: “Tất cả câm miệng cho tôi, cút ra ngoài!”
Người trong phòng họp lần lượt nhìn nhau, lưỡng lự vài giây rồi từng người thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp.
“A a a!”
Diêu Doanh hất tung đồ đạc trước mặt, giấy tờ bay lả tả trên không trung, giữa khoảng trống lộ ra khuôn mặt cau có dữ tợn của Diêu Doanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT