Hắn mở cửa phòng làm việc ra, đèn bên trong sáng lên. Minh Thù co người lại trên ghế, đầu chống trên bàn rõ ràng là đang ngủ.
Cố Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Minh Thù, khom lưng ôm lấy cô.
Minh Thù mở mắt ra nhìn một chút, sau đó lại nhắm mắt lại.
Cố Tri cười khẽ một tiếng, ôm cô vào bên trong nghỉ ngơi.
Cố Tri thả người lên giường rồi xoay người đi ra ngoài cầm túi hồ sơ lên, để quần áo lên giường.
Giường nghỉ ngơi vừa hẹp vừa nhỏ, Cố Tri chỉ có thể ôm Minh Thù vào trong lòng, hắn mới có thể nằm trên đó.
Cố Tri không tập trung xem hết hồ sơ, tắt đèn.
Có vợ để ôm chính là thoải mái.
Trong bóng tối, Cố Tri tìm mặt Minh Thù hôn một cái, sau đó có chút không đỡ thèm nên lại tìm kiếm khóe môi của Minh Thù.
Minh Thù vừa mới buồn ngủ đã bị làm cho biến mất cảm giác, liền nhấc chân đạp.
Cố Tri không phòng bị "bịch" một cái rơi xuống đất.
Cố Tri hít một hơi: "Mưu sát nha."
Cả người Minh Thù chiếm đoạt giường.
Khóe miệng Cố Tri co giật, với lấy giường: "Không hôn nữa không hôn nữa, chỉ ôm em ngủ."
Cố Tri nhõng nhẽo đòi lên giường, không dám làm nữa, ngoan ngoãn ôm vợ nhà mình ngủ.
Có lẽ là quá khuya rồi, Cố Tri hô hấp rất nhanh đã ổn định.
...
Nhà thị trưởng.
Phòng khách đã biến thành thành linh đường, chính giữa là di ảnh của vợ thị trưởng.
Mới vừa làm xong tang lễ của con trai thị trưởng, đồ còn chưa bỏ lại làm tang lễ của vợ thị trưởng. Cả bầu không khí của biệt thự đều hết sức tang thương.
Minh Thù không ngờ Trần Văn cũng ở đây.
"Sao anh lại ở đây? Ăn mặc thành như vậy, đóng vai nằm vùng à?"
Lúc này đồ Trần Văn mặc chính là quần áo của người làm trong nhà thị trưởng, đứng ở sau đoàn người nghênh tiếp người đến đây phúng viếng.
Minh Thù đột nhiên xuất hiện, Trần Văn bị dọa giật mình.
Trần Văn nhanh chóng quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý lôi cô đến một góc: "Lời này tôi nên hỏi cô chứ, sao cô lại đến đây?"
"Phá án mà." Minh Thù nói theo lý đương nhiên.
"Phá án? Ai để cô tới?" Vụ án này rất mẫn cảm, trong cục chắc không tùy tiện để người ngoài nhúng tay.
Minh Thù hất cằm về hướng cửa lớn.
Cố Tri đang nói chuyện cùng một người đàn ông.
"Cố tổng đội trưởng?"
Sáng sớm vụ án này đã chuyển tới cục tỉnh rồi.
Sau khi vụ án lần trước kết thúc, Cố Tri trở về cục tỉnh. Hắn phụ trách vụ án này không xảy ra sự cố.
Có sự cố là...
Vì sao hai người bọn họ lại cùng nhau quấy rối?
Không phải kiếp trước là kẻ thù truyền kiếp sao?
Minh Thù hiếu kỳ: "Anh như vậy thì nằm vùng gì đây?"
Sắc mặt Trần Văn đen lại, sao lại cảm thấy lúc cô nói hai chữ "nằm vùng" có một cảm giác khinh bỉ vậy?
Ảo giác sao?
"Bảo vệ thị trưởng."
Con trai thị trưởng và vợ thị trưởng đều chết ở nhà, hung thủ dám trực tiếp ra tay trong nhà thị trưởng nên có thể thấy được hắn phát điên mức nào.
Hiện tại lại là tang lễ của vợ thị trưởng.
Bọn họ đương nhiên phải phái người bảo vệ sự an toàn của thị trưởng.
Cục tỉnh không đủ nhân viên, cho nên người của cục thành phố cũng bị điều tới.
Gương mặt Minh Thù thành thật: "Hung thủ lợi hại như vậy, thực sự muốn giết thị trưởng thì anh cũng không ngăn được đâu."
"..."
Không muốn nói chuyện với cô.
Không đánh người thì cô không thể sống nữa có phải không?
Trần Văn thấy có người qua đây, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với cô: "Không phải cô có thể nhìn thấy quỷ sao? Mau vào bên trong nhìn, có thể nhìn thấy vợ thị trưởng hay không, hỏi bà ta là ai giết."
Minh Thù: "..."
Anh cho rằng mọi người đều có thể thành quỷ sao?
Nếu thật như vậy, cũng không thể là quỷ chen quỷ ở thế giới không nhìn thấy?
Minh Thù tiến vào bên trong biệt thự, Cố Tri nói chuyện cùng thị trưởng nên không có thời gian trông cô. Vì vậy Minh Thù rất nhanh đã đi một vòng cả biệt thự và những nơi có thể đến.
Trong biệt thự vô cùng sạch sẽ.
Chưa từng thấy một con quỷ nào.
Không có quỷ, vụ án này làm sao phá đây?
Trẫm không muốn hao tâm tốn sức đi tìm manh mối...
"Mọi người cẩn thận chút, hôm nay có nhiều khách đừng va chạm vào khách."
Đối diện là một cô gái trẻ đi tới đang thấp giọng phân phó người làm bên cạnh.
Người làm liên tục gật đầu bày tỏ mình biết rồi.
"Cô..." Người phụ nữ thấy Minh Thù nên ngừng bước chân lại, giọng mang theo sự nghi ngờ: "Chào cô, sao cô lại đến nơi này?"
"Lạc đường rồi."
Mặt Minh Thù không đổi sắc mặt mà nói mò.
Người phụ nữ nghi ngờ, biệt thự nhà cô ta không lớn, phía trước còn để nhạc mặc niệm thì sao có thể lạc đường?
"Vậy tôi dẫn cô đến phòng phía trước." Người phụ nữ cũng không xoắn xuýt, miễn cưỡng cười cười, làm ra một dấu tay xin mời.
Minh Thù không từ chối, theo người phụ nữ đến phòng phía trước.
Người phụ nữ là con dâu của thị trưởng, vừa kết hôn với con trai thị trưởng chưa đến một năm.
"Nôn..."
Đi được một nửa, người phụ nữ đột nhiên che miệng nôn ra một trận, người làm nhanh chóng đi tới đỡ người.
Hồi lâu người phụ nữ mới tỉnh lại, nói xin lỗi với Minh Thù: "Thật ngại quá."
Người phụ nữ không phủ nhận mà gật đầu, vẻ mặt có chút cô đơn và khổ sở.
Mới vừa mang thai thì chồng đã chết.
Người làm bên cạnh đều mang gương mặt đồng cảm.
Người phụ nữ thu lại cảm xúc rồi dẫn Minh Thù đến phòng phía trước, thị trưởng và Cố Tri đang đứng cùng nhau.
"Cha."
"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?" Thị trưởng nghiêm mặt.
Người phụ nữ nói: "Cô gái này nói lạc đường, con dẫn cô ấy xuống đây."
Ánh mắt sắc bén của thị trưởng quét về phía Minh Thù.
Cố Tri đưa tay kéo cô đến bên cạnh: "Cục tỉnh mời cố vấn, người một nhà, thị trưởng không cần khẩn trương."
Thị trưởng quan sát Minh Thù vài lần, ước chừng là cảm thấy quá trẻ.
Lại so sánh với Cố Tri cũng trẻ tuổi, thị trưởng chỉ có thể gật đầu, quay đầu đi nói chuyện với người phụ nữ.
Cố Tri kéo Minh Thù đến bên cạnh hai bước, vẫn không buông tay cô ra: "Em chạy đi đâu vậy?"
"Tùy tiện nhìn thôi."
Cố Tri không trách cứ cô, hỏi: "Nhìn ra cái gì?"
"Vẫn chưa." Biệt thự lớn như vậy mà một con quỷ cũng không có.
Ngay cả khu lân cận cũng không có.
Có chút kỳ lạ.
"Hôm nay có nhiều người tới, lát nữa em đứng bên cạnh tôi, đừng chạy loạn." Cố Tri căn dặn cô: "Có phát hiện gì thì nói cho tôi biết trước, đừng đi một mình, tôi sẽ lo lắng cho em, hiểu không?"
"Anh sợ tôi đoạt công lao, thành tích của anh sao?"
Khóe miệng Cố Tri co lại: "Tôi ở trong lòng em là người như vậy?"
Mặt Minh Thù mỉm cười: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào."
Nếu không phải lúc này không đúng chỗ, Cố Tri rất muốn dùng phương pháp đặc biệt chặn miệng của cô.
Sao nói chuyện lại ác mồm như vậy.
Cố Tri xoa đầu Minh Thù một cái, giọng nói trầm thấp rơi vào bên tai Minh Thù.
"Trong lòng anh đều nghĩ đến em."
Nói xong, Cố Tri xoay người đi vào trong đám người.
Minh Thù đứng lại vài giây, chậm rãi theo sau.
Thị trưởng ứng phó với người đến đây phúng viếng, Minh Thù và Cố Tri chỉ đứng ở bên cạnh hắn.
Minh Thù không yên lòng nhìn người lui tới.
Muốn ăn.
Lúc nào mới kết thúc đây?
Thật là đói.
Một đám người dối trá qua đây trò chuyện, thị trưởng còn phải nói cám ơn, có mệt hay không?
Sao làm người lại không thể thoải mái chút?
Lúc nào mới có thể ăn đây...
Cố Tri cảm thấy thân thể Minh Thù dựa vào trên người mình, hắn liếc mắt nhìn một chút thấy cô gái nhỏ đã cúi đầu. Không biết tại sao, Cố Tri cảm thấy cô có chút uất ức.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, gần trưa rồi.
Cô đói rồi à?
Đột nhiên đói quá.
Lúc này người tới đã ít đi, Cố Tri thấp giọng nói một tiếng với thị trưởng, sau đó đến gần bên tai Minh Thù: "Dẫn em đi ăn có được không?"
Minh Thù ngẩng đầu, mắt sáng trong suốt.
Cố Tri chịu đựng sự kích động trong đáy lòng, dẫn theo cô rời khỏi phòng phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT