Đúng lúc cô đi tới cửa, giọng nói của Khổng Kiến Quốc vang lên lần nữa: “Sao cô điều tra ra tôi?”
Minh Thù xoay người lại, đôi mắt hung ác của Khổng Kiến Quốc nhìn chằm chằm cô.
Hắn tự nhận không có bất kỳ sơ hở nào, đám cảnh sát kia đã điều tra lâu như vậy cũng không được manh mối gì, sao cô lại điều tra ra mình?
“Tôi không điều tra.” Vẻ mặt Minh Thù vô tội, thành thật nói: “Tôi chỉ hỏi người khác một chút.”
“Người khác?” Hỏi ai?
Minh Thù như nhớ tới gì đó liền chậm rãi sửa lại: “À, không đúng, không phải người khác mà là quỷ.”
Khổng Kiến Quốc trợn to mắt.
“Anh không tin tôi?” Hai tay Minh Thù khoanh trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh nghĩ lại xem, anh làm kín đáo như vậy ai có thể bắt được anh? Nhưng quỷ thì khác, anh không nhìn thấy bọn họ anh sẽ đề phòng họ sao? Lúc anh giết người nói không chừng bọn họ đang ở bên cạnh anh…”
Từ khi tự thú đến lúc nhận tội, trong mắt Khổng Kiến Quốc đều không có mấy cảm xúc, lạnh như băng không giống người.
Nhưng lúc này hắn lại lộ ra sự sợ hãi.
“Quỷ…”
Hắn vất vả phun ra chữ này.
Hắn thấy ánh mắt của Minh Thù rất kỳ quái.
Như là thấy thứ gì đó hiếm hoi.
Hoặc là thấy thứ gì đó khiến người ta sợ hãi.
“Anh biết cái gì?” Minh Thù tiến về trước hai bước.
Khổng Kiến Quốc đột nhiên cười lớn.
Âm thanh kia vọng lại trong phòng thẩm vấn trống không, vô cùng đáng sợ.
“Ngự Quỷ thuật (*), thì ra là lời đồn có thật, ha ha, rơi vào tay cô tôi tự nhận xui xẻo.”
Ngự Quỷ thuật?
Cùng lắm là cô cũng chỉ có thể giao tiếp với quỷ.
Hơn nữa thế giới này vốn dĩ không có sức tấn công.
Sao có thể nói là Ngự Quỷ thuật?
“Anh biết gì nữa?”
Ánh mắt hung ác của Khổng Kiến Quốc nhìn cô mấy lần: “Cô không biết?”
Minh Thù không trả lời.
Mang trên mặt nụ cười thản nhiên, Khổng Kiến Quốc cũng không rõ lắm ý của cô là gì.
Làm một người từ đầu đến cuối không có bất kỳ thay đổi nào…
Không phải vẻ mặt bình thường không thay đổi gì, loại người như vậy chỉ là giấu đi tâm tình của mình.
Giống như cô gái trước mặt này.
Bộ dạng mỉm cười dường như là lập trình máy móc, mặc dù giọng nói đang thay đổi nhưng nụ cười của cô từ đầu đến cuối… đều không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Mức độ đáng sợ của người này đã vượt qua tưởng tượng.
Khổng Kiến Quốc bất giác rùng mình một cái, không tự chủ được mở miệng: “Tôi cũng chỉ là nghe lời đồn, nghe nói trên thế giới này có một tộc người có thể sai khiến ma quỷ, bọn họ sử dụng Ngự Quỷ thuật.”
Cái này chỉ là hắn nghe vớ vẩn.
Thật hay giả thì không biết.
Có điều những việc lạ sẽ luôn bị đem ra làm đề tài buôn chuyện.
Minh Thù rời khỏi phòng thẩm vấn, Cố Tri dựa ở bên ngoài khẽ cúi đầu, mái tóc đã che đi ánh mắt của hắn.
Minh Thù phát hiện tóc hắn phủ một ít bụi, khuôn mặt nhìn kỹ thì có thể còn chói lóa hơn so với những minh tinh màn ảnh kia.
“Anh thua.” Minh Thù nở nụ cười xán lạn.
Cố Tri: “…” Khỉ chứ, chắc chắn là cô ăn gian!
Chắc chắn là vậy!
Nhất định là vậy!
Sao có thể có người còn thông minh hơn cả lão tử chứ.
“Khổng Kiến Quốc tự mình đến tự thú.” Cố Tri níu kéo: “Không liên quan lắm đến cô.”
Minh Thù: “Anh có cần vào hỏi một chút xem tại sao hắn lại đến tự thú không?”
Cố Tri: “Cô phạm luật.”
Minh Thù: “À, vậy thì đã sao, tôi cũng không phải người của cảnh sát các anh.”
Phạm luật thì thế nào, anh có thể cách chức tôi hay bắt tôi?
Cố Tri: “…” Nói cũng có lý, dĩ nhiên không phản bác được gì.
Khỉ thật, sớm biết cô sẽ ăn gian thì sẽ không đánh cược với cô!
Cố Tri hít sâu.
Thở mạnh.
Hít sâu.
Bình tĩnh.
Vợ mình, không thể bóp chết.
Bóp chết thì không có vợ nữa.
Bình tĩnh!
Lão tử có thể thắng!
Ổn định tâm lý xong, Cố Tri liền nói: “Nói đi, điều kiện gì?”
Minh Thù ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Cố Tri nhìn cô mấy cái, từ từ nghiêng người qua.
Minh Thù dựa vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.
“Cô…”
Vẻ mặt Cố Tri như bị sét đánh.
Bàn tay khẽ run lên, tức giận.
“Chính anh nói ra điều kiện cá cược, không phải Cố tổng đội trưởng muốn chối bỏ đấy chứ?”
Trẫm còn không chỉnh chết được tiểu yêu tinh nhà ngươi?
Buồn cười!
Biểu cảm của Cố Tri đổi tới đổi lui.
Một lát sau cười nhạt: “Thứ bảy tôi đến đón cô!”
Nói xong Cố Tri xệ mặt rời đi.
Nhân viên cảnh sát đi ngang qua thấy khó hiểu, sao vị đại thiếu gia này lại tức giận?
Ai chọc thế?
Tất cả mọi người đều mơ hồ, bọn họ đâu có trêu chọc người này.
Kết thúc vụ án, Minh Thù vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát liền thấy nữ chính đại nhân gửi lời mời ăn tối.
Việc này đã qua lâu như vậy rồi…
Nữ chính đại nhân rất bận rộn đấy.
Thời gian là vào tối thứ bảy.
Vì buổi tối đã hẹn với Cố Tri nên Minh Thù đổi thời gian lên buổi trưa.
Chỉ có nữ chính và đứa trẻ nghịch ngợm kia đến.
“Chị ơi, chị ơi, ở đây!”
Đứa trẻ kia vẫy tay với Minh Thù.
Mẹ của đứa trẻ cũng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười: “Thật ngại quá, Thiên tiểu thư, gần đây luôn không có thời gian, giờ mới mời cô ăn cơm được…”
“Vẫn có ăn là tốt rồi.” Ăn sớm ăn muộn cũng như nhau, trẫm không gấp.
Trẫm vốn rất dễ sắp xếp.
Nữ chính đại nhân hơi ngượng ngùng cười một cái: “Ngồi xuống trước đi!”
“Chị ơi, ngồi ở đây.” Hàng Tử Thần dáng người nhỏ nhắn kéo cái ghế cho Minh Thù, thực sự có chút buồn cười, ngay cả bồi bàn phía sau cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bồi bàn nhanh ý tiến lên giúp đỡ.
Hàng Tử Thần muốn ngồi cạnh Minh Thù, bị Hàng Hàng kéo về chỗ.
Hàng Tử Thần chu miệng có chút không vui.
Hàng Hàng… cũng chính là nữ chính, đưa thực đơn cho Minh Thù trước, sau khi Minh Thù gọi xong mới gọi cho mình và Hàng Tử Thần.
Đợi bồi bàn lui xuống, Hàng Hàng nói: “Lần trước thực sự rất cám ơn cô, Tử Thần may mắn không sao, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Không phải lần nào cũng có thể gặp người như tôi.” Ngoan như vậy, món hàng thơm phức trong mắt kẻ buôn lậu.
Cũng chính là trẫm lương thiện.
“Là lỗi của tôi.” Hàng Hàng rất hối hận: "Buổi trưa Tử Thần giận dỗi tôi không ăn gì, đói bụng nên chạy xuống xe…"
Hàng Hàng nói cám ơn xong, đúng lúc đồ ăn cũng lên tới.
“Chị ơi, cho chị uống này, ngon lắm đấy.”
“Chị ơi, cái này ăn ngon lắm…”
“Chị ơi, điểm tâm này rất ngon…”
Toàn bộ quá trình đều là giọng nói của Hàng Tử Thần.
Ăn cơm xong, khi chào tạm biệt, Hàng Hàng cười nói: “Tử Thần rất ít khi thích ai đó như vậy, có cơ hội lại mời Thiên tiểu thư đến chơi.”
Minh Thù: “…” Không hề muốn, nhất định là đứa trẻ nghịch ngợm này muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm.
…
Buổi tối.
Xe của Cố Tri dừng bên ngoài văn phòng Thập Tam Nguyệt.
Hắn nhìn tòa nhà cũ kỹ, cô ở chỗ như vậy ư? Nơi này có người ở sao? Người có thể ở đây sao?
Sao vợ lại ở chỗ như thế này…
Cô nên ở chỗ như vậy!
Để cô gian lận!
Cố Tri nằm gục vào tay lái, không đau lòng không đau lòng, không đau lòng tí nào cả, nghĩ lại chuyện cô làm có phải vô cùng đáng giận hay không.
Cố Tri tìm lại lửa giận, lúc này mới bất đắc dĩ lấy di động ra gọi.
Cô gái xuất hiện bên cạnh xe rất nhanh chóng, mang theo túi lớn lên xe.
“Cái gì vậy?” Cố Tri cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái túi lớn, giống như là nhìn một quả bom.
“Quà tặng cho anh.”
“…”
Cố Tri cảm giác mình vẫn là không nên hỏi nữa, yên lặng khởi động xe, tạo tư thế đua xe, lái thẳng một mạch đến Hoan Lạc Thành.
Quản lý mở cửa đúng lúc nhìn thấy Cố Tri thì hấp ta hấp tấp chạy tới: “Cố tiên sinh, lại có chuyện gì cần chúng tôi phối hợp sao?”
“Đến chơi.” Cố Tri cao ngạo lạnh lùng hỏi: “Hà Nhân Niệm ở phòng nào?”
***
(*) Ngự Quỷ thuật: Thuật sai khiến mai quỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT