Chạy cự ly dài một ngàn năm trăm mét, Lê Mộng không giành được giải, sau khi cô trọng sinh trở về chỉ muốn bản thân được sống tốt hơn, căn bản chưa từng nghĩ đến gia tăng sức mạnh của bản thân.

Đây chính là điểm khác biệt của nữ chính và nữ chính giả.

Cách nghĩ của nữ chính đều là làm thế nào để mình trở nên mạnh mẽ hơn, mà không phải dựa vào người khác. 

Hàn Ứng bị Minh Thù đánh không những không im lặng mà còn rất vênh váo.

Không có việc gì thì lấy Lê Mộng làm lý do, chạy tới trường học quấy rầy Minh Thù.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Hàn Ứng.] 

Hài Hòa Hiệu hình như nhịn không được đưa nhiệm vụ cho Minh Thù.

Làm như vậy sẽ chết người đó, không kéo được giá trị thù hận thực sự phải xin lỗi khán giả.

Nhưng hiển nhiên giá trị thù hận của Hàn Ứng không tốt như vậy rồi, sau đó một khoảng thời gian Minh Thù đều không tìm được cơ hội đánh hắn, chạy quá nhanh. 

"Giản Hề, có rảnh không?"

Lê Mộng đứng trước mặt Minh Thù, giữa hai lông mày vẫn giữ được bình tĩnh.

"Mời tôi đi ăn sao?" 

"…" Ai muốn mời cô đi ăn!

Lê Mộng suýt chút nữa nhịn không được mắt trợn trắng.

Cô ngày càng phát hiện cô gái này không biết xấu hổ. 

Hơn nữa...

Thay đổi lớn như vậy...

Thế nào cũng thấy rất kỳ quái. 

"Hôm nay sau khi tan học, gặp nhau ở đây, tôi có lời muốn nói với cậu." Lê Mộng phóng tờ giấy xếp xong tới trước mặt Minh Thù: "Cậu không đến sẽ hối hận."

Nói xong Lê Mộng liền xoay người trở về vị trí của mình.

"Tôi e là đi rồi mới biết hối hận." Vừa nhìn nữ chính giả là cảm thấy không yên tâm rồi, không đi, Diệp Tây Phong nói tan học mời ăn tôm hùm kia mà. 

Lúc tan học, Minh Thù đứng ở cửa chờ cậu em hay quở trách của Diệp Tây Phong.

"Tôi chờ cậu, một mình cậu đến, nếu không... cậu sẽ hối hận."

Lê Mộng từ bên người cô đi qua. 

Minh Thù cắn một miếng quả sơn trà, khóe miệng lộ ra nụ cười, cậu cứ đợi đi, trẫm không đi, trẫm muốn đi ăn tôm hùm.

Cô vừa định gọi Diệp Tây Phong nhanh lên một chút.

"Cái người vụng về Lê Mộng đợi cậu làm gì vậy?" 

Khuôn mặt Hàn Thiến đột nhiên xuất hiện trước mặt Minh Thù, mái tóc xoăn gợn sóng đã biến thành mái tóc đen dài thẳng, trên đầu mang trang sức tỏa sáng lấp lánh, trong tay ôm đầy đủ các loại đồ ăn vặt, chắc là được những người đeo đuổi tặng cho cô ta.

Vừa lúc cô đi ngang qua đây, nghe Lê Mộng và Minh Thù nói liền không nhịn được hỏi một câu.

Dù sao người này cũng là em gái của Giản Thư. 

Lê Mộng đó… nhìn thế nào đều không phải là kiểu người an phận.

Minh Thù thấy Diệp Tây Phong còn một lúc nữa mới xong, một người chờ thì buồn chán nên trò chuyện với Hàn Thiến một lúc.

[...] Nếu như cô ta không có đồ ăn vặt, ký chủ sẽ cùng trò chuyện sao? Sợ là ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến người ta. 

Ký chủ là một kẻ trưởng giả học làm sang!

"Cậu ấy hẹn cậu đi đâu vậy?" Hàn Thiến hiếu kỳ.

"Không biết." 

"Không biết?"

Minh Thù thấy Hàn Thiến liếc mắt: "Tôi cũng không có ý định đi, xem địa chỉ làm gì?"

Hàn Thiến im lặng giơ ngón tay cái cho Minh Thù. 

Người ta hẹn cậu, ngay cả địa chỉ cậu cũng lười xem.

Có biết tôn trọng người khác không!

"Hề Hề, cái này có phải của cậu không?" 

Diệp Tây Phong dọn xong đồ mình, cũng dọn luôn đồ trên bàn của Minh Thù.

Là mấy quyển sách ngoại khóa, lúc chuyển cho Minh Thù một tờ giấy rơi xuống.

Tờ giấy vừa lúc rớt bên chân Hàn Thiến, cô khom lưng nhặt lên trên đó rõ ràng là địa chỉ mà Lê Mộng viết. 

"Đây không phải là chỗ anh trai tôi mở sao?" Hàn Thiến nhíu mày: "Sao cô ta lại hẹn cậu đến đây?"

"Anh cậu mở?" Minh Thù nheo mắt.

"Ừm." Hàn Thiến gật đầu: "Dù sao cũng không phải nơi nào tốt, Lê Mộng đó gần đây hay ở cùng một chỗ với anh tôi nhìn thấy là chướng mắt." 

"Ai muốn hẹn cậu?" Diệp Tây Phong nghe được nửa đoạn cho nên không rõ ràng: "Hề Hề cậu yêu đương sao? Vẫn có nam sinh thích cậu sao? Tôi cho cậu biết, yêu sớm là không nên!"

"Tôi ngược lại muốn xem thử hai người kia làm cái gì." Hàn Thiến đột nhiên nói: "Giản Hề cậu đi với tôi đi?"

"Đi đâu?" Diệp Tây Phong chen vào: "Hàn Thiến, cậu đừng làm hư Hề Hề nhà tôi." 

"Cái gì mà Hề Hề nhà cậu, cậu họ Diệp, người ta họ Giản làm sao lại trở thành người nhà của cậu rồi." Hàn Thiến không vui: "Giản Hề, đi với tôi xem thử, sau này tôi có đồ ăn ngon đều cho cậu."

Hàn Thiến giải quyết dứt khoát.

Đồ ăn ngon đều cho cậu! 

"Vậy thì đi thôi." Nói không chừng có thể kéo một lớp giá trị thù hận thì sao?

-

Chỗ Lê Mộng hẹn Minh Thù là một sàn nhảy. 

Diệp Tây Phong dọc đường đi cứ càm ràm, nếu Giản Thư biết hắn dẫn tiểu tổ tông tới nơi này nhất định sẽ đánh chết hắn.

Hàn Thiến quen đường lái xe vào sàn nhảy.

"Phải chỗ đó không?" 

Giữa chỗ xa hoa trụy lạc, Hàn Thiến cũng không biết rõ hỏi Minh Thù.

Ghế dài trong góc, một mình Lê Mộng ngồi bên đó.

Âm thanh ở sàn nhảy rất lớn, cộng thêm không khí mập mờ ở đây hòa lẫn với mùi vị đa dạng, Minh Thù mơ hồ cảm thấy trái tim có chút khó chịu. 

"Hề Hề, cậu có thấy khó chịu không?" Diệp Tây Phong quan tâm hỏi, vì Minh Thù đã cảnh cáo hắn không cho chạm vào cô, cho nên bây giờ hắn cũng không dám đụng vào.

"Có một chút." Minh Thù kéo Hàn Thiến, chỉ chỉ xung quanh: "Tôi đi ra ngoài chờ cậu."

"A?"

Minh Thù chỉ vào ngực mình.

Người đó có lẽ vì sĩ diện, hoặc vì nguyên nhân nào khác không muốn nói, gắng gượng như mình không có việc gì.

Minh Thù cũng không muốn. 

Cô khó chịu cũng không muốn đi tiếp nữa.

Đến chết vẫn sĩ diện cô không vui.

"Ừm, được thôi." Hàn Thiến ra dấu ok. 

Diệp Tây Phong đưa Minh Thù rời khỏi sàn nhảy, mua nước cho cô: "Đã nói với cậu không thể tới chỗ thế này, cơ thể này của cậu sao có thể chịu được."

"Cậu đã nói xong chưa." Minh Thù uống ngụm nước: "Cậu là người của anh Giản Thư đến trông chừng tôi sao?"

"Tôi đây không phải quan tâm cậu sao." Diệp Tây Phong thì thầm một câu. 

"Diệp Tây Phong."

Thiếu niên đứng dưới đèn màu sắc nghi ngờ nhìn qua.

"Có phải cậu thích tôi không?" 

Hắn nghe thấy nữ sinh ngồi bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.

Âm thanh hỗn loạn xung quanh dường như đột nhiên biến mất.

Chỉ còn lại có khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, hơi cong môi người dịu dàng. 

Ánh mắt trong suốt, bốn phía xa hoa truỵ lạc dường như không tồn tại, thế giới của cô hoàn toàn thuần túy.

"Nói bậy bạ gì đó." Âm thanh bên tai Diệp Tây Phong dường như bốc hơi: "Tôi chỉ là nhận lời anh Giản Thư chăm sóc cậu thật tốt, nếu cậu gặp chuyện không may, lương tâm của tôi sẽ không cho phép."

Không ai nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của thiếu niên được mái tóc che lại. 

"Đừng thích tôi."

Giọng nói của thiếu nữ từ phía tạp âm truyền đến.

Diệp Tây Phong ngây người tại chỗ. 

Tại sao?

Hắn muốn hỏi, nhưng cả một lúc lâu cũng không nói lên lời.

Hắn chỉ thấy thiếu nữ nhẹ nhàng chậm rãi cười rộ lên, không biết nghĩ đến cái gì làm cho khí chất của cô càng mềm mại hơn. 

Diệp Tây Phong nuốt một ngụm nước bọt, tức giận: "Ai mà thích cậu chứ."

"Như vậy rất tốt."

Minh Thù tiếp tục uống nước. 

Diệp Tây Phong đứng tại chỗ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chợt phát hiện bốn phía trở nên méo mó, hắn không biết mình đang đứng ở chỗ nào trong đầu hỗn loạn.

***

[Hài Hòa Hiệu] 

Diệp Tây Phong: Vì sao không thể thích cậu?

Minh Thù: Cậu không biết nấu ăn.

Diệp Tây Phong: Tôi có thể học! Tôi sẽ đến Tân Đông Phương! 

Minh Thù: Tân Đông Phương mới thành lập mấy năm? Bây giờ còn chưa nổi tiếng nữa.

Diệp Tây Phong: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play