Chiến hạm qua đây cần thời gian, Minh Thù quyết định đến rừng rậm xem qua lần nữa.

Lần này đi con đường khác lần trước nhưng cảnh sắc trong rừng rậm cũng không thay đổi nhiều lắm.

Sức khỏe Kỷ Niên khôi phục rất nhanh, lúc này đang tự mình đi ở phía sau. 

Minh Thù bước nhanh hơn một chút.

Từ khi chiến hạm bị rơi, đây là lần đầu tiên Kỷ Niên chủ động mở miệng: “Tôi sẽ đền cho cô.”

Minh Thù dừng bước khẽ xoay người, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt: “Đền? Cậu biết trên chiến hạm có bao nhiêu vũ khí và kỹ thuật chưa công khai không, cậu lấy cái gì để đền?” 

Kỷ Niên: “…”

“Nhìn cậu cũng không đền nổi.” Minh Thù quay đầu lại: “Coi như tôi thương hại cậu, lần này bỏ qua cho cậu.”

Kỷ Niên: “…” 

Sắc mặt của Kỷ Niên có chút thay đổi nhưng cuối cùng nhịn xuống.

Hắn cúi thấp đầu tiếp tục đi về phía trước, trong rừng có lá rơi đạp lên mềm mại phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Hắn không để ý Minh Thù đi chậm lại từ lúc nào, sánh vai với mình. 

“Sức mạnh tinh thần của cậu là sao?”

Giọng Kỷ Niên trầm thấp: “Chính là như vậy.”

“Chính là như vậy nghĩa là như thế nào?” 

“Không liên quan gì tới cô.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Minh Thù nhìn gò má hắn cười cười.

Kỷ Niên ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt cô đang cười với hắn. 

“Coi như tôi thích lo chuyện bao đồng.”

Minh Thù đi về phía trước: “Đừng theo chúng tôi, còn có người muốn cái mạng của cậu, tôi không muốn chết.”

Bước chân Kỷ Niên ngừng lại, tưởng thật nên không đi theo. 

Người trước mặt cũng không dừng lại, đoàn người nhanh chóng biết mất sâu trong rừng.

Kỷ Niên đưa tay đè ngực xuống, cảm giác nóng rực đang từ từ xâm chiếm.

Hắn xoa xoa mặt. 

Để ngươi làm.

Đắc tội cô ấy rồi chứ!

Hình tượng quái gì thế này! 

Đều là lỗi của hình tượng này!

Lão tử không sai! Không có một tí quan hệ nào với lão tử!

Quả nhiên cô không nhớ lão tử, nếu không… sao có thể để một mình hắn ở chỗ này… 

Kỷ Niên nhớ lại toàn bộ kịch bản, đưa mắt nhìn bốn phía, chỗ này là?



“Kỷ Niên!” 

Mấy người nhảy ra từ trong rừng, một người đàn ông trong số đó cực kỳ tức giận nhìn hắn.

“Biết chạy đấy, hại ta tìm ngươi lâu như vậy.” Người đàn ông phì một tiếng: “Lần trước ngươi may mắn chạy nhanh, hôm nay thì ngươi không may được như thế đâu.”

Kỷ Niên im lặng nhìn bọn chúng. 

“Nhìn cái gì!” Người đàn ông bị nhìn bùng nổ giận dữ.

Chính là ánh mắt này, cho dù người khác nói gì hắn đều dùng ánh mắt này.

“Một quái vật như ngươi, ngươi không nên trở về, tại sao ngươi lại về ngươi nên chết ở bên ngoài!” 

Không biết người đàn ông nghĩ đến điều gì, lúc này thấy ánh mắt Kỷ Niên lộ ra thù hận.

“Bọn mày ngây ra đó làm gì, giết nó cho ta!” Người đàn ông hét về phía người bên cạnh.

“Cơ giáp kia…” Có người lưỡng lự. 

“Nó chết rồi còn sợ không lấy được sao?” Sắc mặt người đàn ông đáng ghê tởm.

Cho dù hắn không chiếm được, cũng tuyệt đối không để hắn ta sống sót trở về.

Từ ba năm trước, quái vật này trở lại Kỷ gia, hắn không được sống yên lành một ngày. 

Mấy người nhìn mấy cái, cuối cùng chọn tấn công về phía Kỷ Niên.

Kỷ Niên đứng bất động, thời điểm mấy người xông lên, đồng thời đụng phải một lớp gì đó trong suốt bị bật trở lại mấy bước.

Kỷ Niên giơ tay lên đột nhiên mấy người kia như bị thứ gì đó bóp lấy yết hầu, chân rời khỏi mặt đất. 

“Hự hự hự…”

“Cứu…”

Mấy người lơ lửng trên khoảng không, người đàn ông như bị mù sắc mặt xanh mét rồi lại trắng bệch. 

Kỷ Niên vung tay lên, mấy người lộn một vòng trong không trung nện vào rừng cây phía sau: “Cút.”

Người đàn ông chạm vào nút không gian, hắn vẫn còn cơ giáp…

Nhưng tay hắn ta vừa chạm vào nút không gian, cả người liền bị một lực kỳ lạ hất bay: “Cút!” 

Người đàn ông bị đánh trúng đến choáng váng, mấy tên thuộc hạ kia không để ý được nhiều như vậy, luống cuống tay chân kéo hắn lên nhanh chóng biến mất trước mặt Kỷ Niên.

Sắc mặt Kỷ Niên thoắt cái mất đi máu, hắn lảo đảo một cái ngã nhào trên đất.

"Rì rào…" 

"Rì rào rì rào…"

Rõ ràng không có gió, cây cối xung quanh lại kêu sột soạt không ngừng.

Kỷ Niên lấy ra một ông tiêm trong nút không gian, tùy tiện nhặt một cành cây khô cắn vào, đâm ống tiêm xuống cánh tay đẩy chất lỏng vào cơ thể. 

"Rì rào rì rào…"

"Rì rào…"

Âm thanh nhỏ dần cây cối dần yên lặng, cơ thể hắn bị ánh sáng bao phủ, cành khô loang lổ vết máu nằm trong đống lá rụng. 



Sâu trong rừng rậm.

Sơn Âm khoanh tay đứng bên cạnh Minh Thù: “Là người của Kỷ gia, gần đây dường như Kỷ gia không ổn, người thừa kế đang được chọn lựa từ những người còn lại. Nghe nói phương thức tuyển chọn là ai chế tạo ra được cơ giáp lợi hại hơn, thuật chế tạo cơ giáp của Kỷ Niên không phải người bình thường có thể so được, cho nên…” 

Mới có trận truy sát này.

Ba năm trước Kỷ Niên trở lại Kỷ gia, vực chủ liền bảo bọn họ bí mật quan sát Kỷ gia.

Sau khi Kỷ Niên trở về biểu hiện vô cùng xuất sắc. 

Có điều hắn biến mất nhiều năm như vậy, cha mẹ cũng không còn, ở Kỷ gia hắn không có người của mình.

Từ thân phận cao quý, trở thành chủ đề bị người ta nhạo báng.

Người của Kỷ gia nào có thể để cho một người đã biến mất nhiều năm lên nắm Kỷ gia. 

Nhưng Kỷ Niên người này… hữu dũng hữu mưu, lại rất độc ác.

Sơn Âm cảm thấy cho dù có lúc bọn họ không ra tay, Kỷ Niên cũng có thể tự giải quyết những rắc rối này.

Minh Thù thờ ơ nhìn bàn tay mình: “Mấy người kia thì sao?” 

“Chạy rồi.”

Minh Thù từ từ nắm năm ngón tay lại, cười nói: “Đừng để bọn chúng quay lại, chướng mắt.”

“…” Sơn Âm lưỡng lự, dù sao cũng không phải là người của tinh vực Sao Chổi, bọn họ cứ thế giết người sợ rằng sau này có người biết sẽ gặp phiền phức. 

Cũng không phải là sợ, chỉ là rất phiền phức.

Phiền phức theo nghĩa đen.

Minh Thù như biết Sơn Âm đang nghĩ gì, từ tốn nói: “Ta không bảo các ngươi giết chúng, vứt đại ở đâu đó để chúng trải nghiệm thú vui lao động một chút.” 

“…”

Người nào đã làm qua việc gì.

Cái này còn độc hơn so với việc giết bọn chúng! 

“Đây là đồ Kỷ thiếu gia từng sử dụng.” Sơn Âm lấy ra ống tiêm đã cạn, trong vách ống tiêm còn dính một ít chất lỏng màu xanh biếc: “Kỷ thiếu gia đi về hướng ngoài rừng rậm, chắc là định rời khỏi đây.”

“Cứ giữ lại! Đem về xét nghiệm một chút!”

“Vâng.” 

Minh Thù duỗi người một cái: “Phía trước có con thú tinh hệ, bắt nó đi.”

Thịt ơi! Trẫm đến đây!

Bữa trưa thứ hai chiến hạm đã đến. 

Đang đứng ở phía trên đám người Minh Thù.

Thiết bị truyền người trên đó xuống.

“Ấy, tôi còn tưởng trên tinh cầu này không có thực vật chứ.” Sắc mặt của Tiểu Trục kinh ngạc, sau đó mới chắp tay về phía Minh Thù: “Vực chủ, đã lâu không gặp.” 

“Ngày tốt lành, vực chủ thân yêu.” Quyển Mao lùi về sau một bước.

“Sao các người lại tới đây?”

Lạp Tháp Nam ôm con mèo giả của hắn cũng chậm rãi đi đến. 

“Nghe nói ở đây có thú tinh hệ ngon lắm, tôi tới nghiên cứu một chút.” Tiểu Trục tiến đến trước mặt Minh Thù, tự tay cầm thịt quay.

Minh Thù vỗ nhẹ một cái.

“Vực chủ, nhiều như vậy cô cũng đâu ăn hết, để tôi nếm thử một chút.” 

“Không được!” Minh Thù từ chối rất hùng hổ.

“Tranh đồ ăn với vực chủ, cậu chán sống rồi à!” Quyển Mao kéo Tiểu Trục lại: “Đi, tôi cho người đi bắt thú tinh hệ.”

“Cậu không bị thú tinh hệ bắt cũng đã tốt lắm rồi, tôi cho cậu biết lát nữa cậu bị đánh, tôi sẽ không cứu cậu.” 

“Nói gì vậy, ông đây lợi hại lắm đấy!” Quyển Mao hỏi hộ vệ bên cạnh rồi kéo Tiểu Trục chạy đi.

“Bọn chúng là bầy đàn, cẩn thận.”

Hộ vệ gọi với theo bổ sung thêm. 

Nói với mọi người một việc khủng bố như vậy, nhìn vào thanh tiến độ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play