Cơ giáp của Tuyết Lê dùng cơ giáp phổ thông cải tạo, mà cơ giáp của đối phương rõ ràng không phải vậy, nó vừa xuất hiện bên ngoài sân đều là những tiếng hít hơi.

Đó là một bộ cơ giáp màu xanh biếc, cái đầu của nó lớn hơn cái của Tuyết Lê một vòng.

"Không biết xấu hổ!" Tiểu Trục mắng một tiếng. 

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, chủ nhân cơ giáp chỉ ngạo nghễ cười nhạt: "Trước đây cũng không quy định lấy cơ giáp gì, tôi có thể dùng Lục Ảnh là thực lực của tôi."

Nếu như phân chia đẳng cấp, Tuyết Lê dùng chỉ là cơ giáp cấp một, nhưng Ảnh Lục là cơ giáp cấp hai, cao hơn một cấp bậc.

Cái này không phải là không biết xấu hổ thì là gì. 

"Bắt đầu đi." Tuyết Lê đối mặt với bất công như vậy cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại thì Ngải Nặc đứng ở bên ngoài sân vô cùng tức giận.

Lục Ảnh vừa vào sân đã xuất chiêu mạnh, Tuyết Lê bị đánh đến không có năng lực đánh lại.

Tiểu Trục hận hắn không thể đánh hỗ trợ. 

Tuyết Lê giữa sân bắt đầu phản kích, không thể không nói đồ được nữ chính cải tạo khác hẳn lúc trước, uy lực lúc này mạnh hơn lúc trước không ít.

Mọi người bên ngoài sân đều nhìn đến ngây người.

Minh Thù ngồi chồm hổm ở bên cạnh cắn một cây dinh dưỡng, Sơn Âm rất day dứt, lại khiến cho đám người bên ngoài nhìn thấy vực chủ bọn họ không có hình tượng ngồi chồm hổm ở chỗ này... 

"Ầm ầm..."

Lục Ảnh một quyền nện vào cơ giáp của Tuyết Lê, cơ giáp trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất.

Lục Ảnh chưa cho Tuyết Lê cơ hội lại là một quyền nện ở trên cơ giáp. 

Tuyết Lê bị trúng hai quyền cơ giáp có chút tổn hại.

Thật vất vả mới đứng lên được, chưa kịp đứng vững lại bị hất bay đi.

"Ha ha, Tuyết Lê, chịu thua đi!" Trong cơ giáp truyền tới giọng nói có chút kiêu ngạo, nghe vào vô cùng chói tai. 

Tuyết Lê từ dưới đất bò dậy, đột nhiên cơ giáp bắt đầu biến hóa hai cánh tay xuất hiện thuốc súng.

"Rầm rầm rầm..."

Lục Ảnh vì không cẩn thận bị Tuyết Lê đánh trúng, thế nhưng đánh bất ngờ chỉ có thể đánh một lần, lần thứ hai thì không dễ dàng như vậy. 

Cơ giáp ở trong sân bay vọt ra hạ xuống, tung ra quyền cước.

Tuyết Lê đột nhiên giống như được mở khóa, ép Lục Ảnh tới không có sức đánh trả.

"Ầm ầm..." 

Lục Ảnh ngã xuống đất.

Đối phương thử nhiều lần nhưng cũng không thể đứng lên.

Vì không chịu thua, bức bình phong bảo hộ của sàn đấu cũng không hạ xuống. 

"Tôi chịu thua."

Đột nhiên cơ giáp Tuyết Lê quỳ xuống, hiển nhiên vừa rồi cô cũng đang gắng gượng chống đỡ.

"Không tốt rồi!" Tiểu Trục đột nhiên nói một tiếng. 

Minh Thù ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xung quanh Lục Ảnh đột nhiên thoáng hiện ánh sáng, trước ngực Lục Ảnh đã mở rộng lộ ra vũ khí đen bóng.

"Đi chết đi!"

Bức bình phong còn chưa rơi xuống, mọi người đều nhìn thấy tất cả những điều này xảy ra. 

-

Không có người biết vừa rồi xảy ra cái gì, bức bình phong tựa như bể nát trong nháy mắt, Lục Ảnh công kích còn chưa kịp thấy rõ, cách đó không xa một tòa nhà kiến trúc hình chữ M đã bị đánh nát một góc.

Lục Ảnh giống như bị vật gì đó đánh bay, nện ở bên ngoài sân trước ngực bị vỡ ra. 

Một giây kế tiếp, Lục Ảnh ầm ầm đùng đùng biến thành một đống đổ nát.

Chủ nhân Lục Ảnh từ bên trong rớt ra ngoài, quần áo trên người giống như bị chấn động đến rách nát xốc xếch.

Cô mờ mịt thấy đống đổ nát trước mặt, trong đầu trống rỗng hiển nhiên không rõ vừa mới xảy ra cái gì. 

Thú nhỏ dựng cả lông lên, như một làn khói nhảy đến bên chân Minh Thù bò lên người.

Con sen ngươi còn vứt ta nữa, ta sẽ bỏ nhà ra đi! 

Một giờ!  

Không phải!

Một ngày!

Ầm! 

Tuyết Lê từ cơ giáp đi xuống, cô bước đi có chút không vững cũng không biết là sợ hay là hết sức.

Cô nhìn về phía trước trước cách xa một mét.

Đứng nơi đó là một cô gái, tóc dài tùy ý cột thành một chùm, trong miệng ngậm một cây dinh dưỡng, cái miệng nhỏ nhắn đang hút, cái đầu nghiêng nghiêng giống như đang quan sát Lục Ảnh phía xa xa. 

Vừa rồi là cô ấy tấn công?

"Vực chủ!" Sơn Âm lấy lại tinh thần lập tức vọt tới: "Cô không có sao chứ?"

"Vực chủ? Cô ta là vực chủ?" 

“Trời, tôi đã thấy được vực chủ.”

"Vực chủ tới thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, nhìn qua còn khá trẻ..."

Sơn Âm kêu một tiếng người xung quanh đều nghe, đoàn người lập tức kích động. 

Minh Thù thở dài: "Có việc."

Sơn Âm căng thẳng, trên dưới quan sát Minh Thù: "Vực chủ bị thương chỗ nào?" Cũng không thấy được vết thương, chẳng lẽ là nội thương?

Minh Thù cắn cây dinh dưỡng lung lay trước mặt: "Ăn xong rồi." 

Sơn Âm: “...”

Sơn Âm cầm hai cây mới cho Minh Thù, hiện tại hắn không cần mang gì cả chỉ mang cây dinh dưỡng.

Ăn nhiều như vậy... Vực chủ không no sao? 

Đó là cây dinh dưỡng, không phải nước!

“Cô... Cô là vực chủ?”

Lúc này sắc mặt Tuyết Lê tái nhợt, hiển nhiên không ngờ tình huống như vậy được nhìn thấy vực chủ. 

Minh Thù xoay người nhìn về phía ngoài sân, Ngải Nặc đã không thấy đâu đoán chừng là thấy cô nên đã chạy mất.

Dù sao bây giờ nữ chính giả còn không có gì cả.

Làm sao đối mặt với Minh Thù đây. 

Minh Thù quay về phía Tuyết Lê: "Bé đáng yêu, tôi mời cô làm khách thế nào?"

Bé... Bé đáng yêu?

Vâng vâng vâng... Là cô ta kêu hả? 

Tuyết Lê có thể không đáp ứng sao?

Đây là vực chủ, chủ nhân thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.

Tuyết Lê lướt mắt nhìn ngoài sân không tìm được người quen, cô nghi hoặc, Ngải Nặc đi đâu vậy? 

“Người này... xử lý như thế nào?" Sơn Âm hỏi Minh Thù.

Dùng vũ khí có lực sát thương cao như vậy tại thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, hơn nữa còn chịu thua trong tình huống này...

Minh Thù nhìn cô gái đang ngồi trên mặt đất: "Luật lệ của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật như thế nào thì xử lý như thế." 

"Vâng."

-

Tuyết Lê có chút bất an ngồi trong phòng, Tiểu Trục tới lui quan tâm cô, cô ngượng ngùng từ chối ý tốt của Tiểu Trục. 

"Cái kia.... Vực chủ mời tôi tới nơi này, có chuyện gì sao?"

"Tôi cũng không biết." Tiểu Trục xoa đầu, sợ cô lo lắng nhanh chóng an ủi: "Yên tâm đi, vực chủ sẽ không ăn hiếp cô đâu, cô ấy rất tốt đối với người nhặt được cũng rất tốt."

"Ủa..." Cái này là sao chứ? 

Nghĩ đến trước đây Minh Thù nói chuyện với mình nhẹ nhàng ôn hòa, hẳn là, đại khái, sợ rằng sẽ không có chuyện gì chứ.

Cùng lắm là... tò mò kỹ thuật chế tạo cơ giáp của cô.

Tuyết Lê thoáng nắm chặt hai tay. 

"Hiện tại phát một thông báo khẩn cấp, mời Ngải Nặc đi đến lầu bảy mươi tám tòa nhà khoa học kỹ thuật, nhận bé đáng yêu Tuyết Lê của cô."

Tuyết Lê mở to mắt.

Phát thanh bên trong đang phát gì vậy? 

Kêu Ngải Nặc đến tìm cô.

Nhưng cô còn chưa nói tên của mình, sao cô ấy biết tên cô?

"Hiện tại phát một thông báo khẩn cấp, mời Ngải Nặc đi đến lầu bảy mươi tám tòa nhà khoa học kỹ thuật, nhận bé đáng yêu Tuyết Lê của cô." 

"Hiện tại phát một thông báo khẩn cấp, mời Ngải Nặc đi đến lầu bảy mươi tám tòa nhà khoa học kỹ thuật, nhận bé đáng yêu Tuyết Lê của cô."

Phát thanh lặp lại nhiều lần, xung quanh thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đều có thể nghe.

Lúc Ngải Nặc nghe phát thanh suýt chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi. 

Cô ta lại dùng Tuyết Lê uy hiếp cô.

Tuyết Lê...

Cô đi nhất định sẽ bị bắt lại, sẽ xảy ra cái gì cô cũng không thể hình dung được. 

Nhưng nếu không đi Tuyết Lê làm sao bây giờ?

Cô vất vả lắm mới có chút địa vị bên cạnh Tuyết Lê...

Ngải Nặc cắn môi, nội tâm vô cùng giãy dụa. 

Khốn kiếp!

Đều do hiện tại cô quá yếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play