Đế quân xuất hiện, làm sự tình phát sinh chuyển biến.

Tốt xấu gì Tứ vương gia cũng là con của người, bị người ta đánh thành dáng vẻ này, thế nào đế quân cũng phải lấy lại công bằng cho con mình.

Trước khi tới, ông đã hiểu qua sự việc, cốc chủ Tuyệt Hồn cốc làm người khác kiêng kỵ, nhưng hoàng thất cũng không thể để cho người khác tùy tiện xem thường.

Nhưng mà đế quân còn chưa kịp bày tỏ sự tức giận, đột nhiên Thanh Trần đứng trên lưng sư tử đá, trong nháy mắt đứng cao hơn mọi người, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Trong đám người dường như có tiếng hít khí.

Bất kể lúc nào, Thanh Trần đều có thể làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.

Hắn giống như kính vạn hoa, mỗi một lần đều có vẻ đẹp khác biệt.

Đối với lần này, Thanh Trần rất hài lòng, nở nụ cười nhạt: "Đế quân, ta đến cáo trạng."

Đế quân liền nhíu mày, sao Túy Hoa các cũng ở đây?

Vừa nãy, Thanh Trần nằm trên đá sư tử, đế quân chỉ chú ý Minh Thù căn bản sẽ không thấy hắn.

"Thanh Trần công tử có lời gì muốn nói?" Đế quân trầm ngâm nói.

Tuyệt Hồn cốc, Túy Hoa các... Đều không phải dạng hiền lành.

Đôi mắt tà mị của Thanh Trần, đảo qua người ở chỗ này, từng chữ rõ ràng dễ nghe:

"Tứ vương gia giấu giếm binh lính riêng, ý đồ tạo phản."

Lời này vừa ra, mọi người ồ lên.

Sắc mặt đế quân dù không thay đổi, nhưng trong mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh.

Điều mà một đế vương không cho phép tồn tại nhất, chính là tạo phản.

"Thanh Trần, ngươi nói bậy gì đó?"

Tứ vương gia nổi điên trước tiên, nhưng hắn bị Minh Thù đè xuống, không thể động đậy, chỉ có thể gào to hơn:

"Bổn vương và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi phải vu oan bổn vương? Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không hai lòng, người đừng nghe người ngoài gây xích mích."

Ánh mắt đế quân tối sầm, nhìn Tứ vương gia nói với Thanh Trần, ẩn chứa uy hiếp:

"Thanh Trần công tử biết mình đang nói cái gì không?"

Lão già này còn muốn uy hiếp lão tử.

Thanh Trần đè nén kích động muốn mắng người xuống, tiếp tục nói:

"Đương nhiên, nếu đế quân muốn chứng cứ, Túy Hoa các cũng có thể cung cấp."

Đế quân nháy mắt với người bên cạnh, đối phương lập tức hiểu rõ, bắt đầu đi điều tra.

Bạch gia chủ dẫn Bạch Yên Nhiên theo, đi cũng không được, không đi cũng không được. Rõ ràng là người lấy lại công đạo cho Yên Nhiên, sao cuối cùng lại phát triển thành Tứ vương gia tạo phản?

Sư phát triển này... Cũng quá nhanh rồi.

"Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ dừng bước." Đế quân mở miệng.

Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ liếc nhau, lại nhanh chóng rời tầm mắt. Trước tiên, Bạch gia chủ cho người mang Yên Nhiên về trị thương, sau đó đứng sang một bên với Tiêu gia chủ.

Mọi người nhanh chóng tản đi, chỉ còn mấy người.

"Lão Tứ, con có lời gì muốn nói sao?"

Đế quân nhìn Tứ vương gia chật vật, giọng uy nghiêm vang bên tai, không nghe ra tâm tình gì.

"Phụ hoàng, người tin tưởng con, con tuyệt đối không có mưu đồ."

Tứ vương gia lên tiếng giải thích.

Phụ hoàng của bọn họ là người thế nào, trong lòng Tứ vương gia hiểu rõ nhất. Hôm nay nếu như không thể xóa bỏ nghi ngờ trong lòng phụ hoàng, e là kết cục của hắn...

"Thanh Trần công tử có chứng cứ gì, bây giờ có thể lấy ra."

Đế quân không để ý đến nhi tử nhà mình, trái lại hỏi rõ chứng cứ của Thanh Trần:

"Trẫm nhắc nhở Thanh Trần công tử một câu, hậu quả khiêu khích hoàng thất rất nghiêm trọng."

"Không nhọc lòng đế quân nhắc nhở."

Thanh Trần từ bên hông lấy ra một cái còi nhỏ cỡ cái xương, đặt bên môi thổi một cái, không có âm thanh gì phát ra, nhưng rất nhanh thì có người dùng khinh công đi đến, đưa mấy thứ đồ cho Thanh Trần.

Có người xông vào cung môn, người bên ngoài lại không hề phát hiện, trái tim đế quân cũng trĩu nặng.

Túy Hoa các này, càng ngày càng làm người ta khó có thể nắm bắt.

Túy Hoa các của Thanh Trần treo bảng thanh lâu, cũng thu thập một chút tin tức cướp của giết người. Không phải hắn khoác lác, mấy chuyện mờ ám của các thế lực lớn trên thế gian, ít nhiều gì hắn cũng biết đôi chút.

Thanh Trần giao chứng cứ cho đế quân, Tứ vương gia vẫn bị Minh Thù ấn xuống, không thấy rõ rốt cuộc Thanh Trần giao cái gì cho đế quân, rướn cổ lên nhìn, trong lòng vừa lo lắng, vừa phẫn nộ.

Cái tên yêu tinh Thanh Trần này, vì sao cũng muốn chen một chân.

"Người đâu!"

Đột nhiên đế quân hét một tiếng, ý đồ không rõ liếc Tứ vương gia, hạ lệnh:

"Lục soát Tứ vương phủ."

"Phụ hoàng..."

Rốt cuộc Thanh Trần đưa cái gì cho đế quân: "Phụ hoàng, nhi thần không có mưu phản, người phải tin tưởng nhi thần, đều là bọn họ hãm hại nhi thần."

Đế quân hừ lạnh một tiếng, không để ý Tứ vương gia.

Thanh Trần lấy quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt gian xảo như hồ ly, liếc nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười theo thói quen, lập lòe ánh nắng nhạt nhòa trong ánh mắt, linh động lại vui vẻ.

Nhưng mà ngoại trừ chút tâm tình ấy ra, cũng không thể thấy tâm tình khác của nàng.

Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn chưa ăn xong, để Lưu Phong giữ Tứ vương gia, bản thân đi sang một bên ăn, trong lúc đế quân liếc mắt nhìn nàng, hình như có chút bất mãn, nhưng cuối cùng không lên tiếng, khoanh tay đứng ở bên kia trầm lặng nhìn cung môn.

So với một người chỉ biết ngăn cản trở ngại cho bản thân mình, hành vi trợ Trụ vi ngược (*) này của Thanh Trần, hiển nhiên càng được lòng Minh Thù.

Người đế quân phái đi nhanh chóng trở về. Lần này mang về hơi nhiều đồ, chẳng những có long bào đã được làm tốt, còn có mấy thuộc hạ bị bắt, dưới hình tượng uy nghiêm của đế quân, cúi đầu nhận tội.

Tứ vương gia có ý đồ ngăn cản, nhưng sự thực trước mắt, bất luận hắn ngăn cản hay giải thích thế nào, chắc chắn cũng đều vô dụng, cuối cùng tức giận đến ngất đi.

"Lão Tứ, ngươi làm trẫm quá thất vọng."

Đế quân lắc đầu, gương mặt uy nghiêm của người lộ ra chút đau xót, chợt bị phẫn nộ thay thế: "Giam Tứ vương gia lại."

Đế quân như có như không, liếc nhìn Bạch gia chủ một cái.

Bạch gia chủ chợt như đối mặt với đại dịch.

Hôm nay, đế quân giữ hắn cùng lão bất tử Tiêu gia kia lại là vì gõ núi dọa hổ... Tuy Đế quân lớn tuổi, nhưng trong lòng người lại sáng như gương.

Người cũng có thể mắt không chớp xử lý Tứ vương gia, đương nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó mấy gia tộc, nhiều năm nay đã có ý muốn vượt lên trước hoàng thất.

Lưu Phong bắt Tứ vương gia không có ý muốn buông tay, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Thanh Trần nhanh chóng cất tiếng:

"Đế quân, tại hạ còn có một thỉnh cầu."

Ngoài miệng Thanh Trần nói thỉnh cầu, giọng nói kia lại không có chút ý thỉnh cầu nào.

Trong lòng đế quân không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt không thể xé rách da:

"Thanh Trần công tử, mời nói."

"Mong đế quân giao Hoành Diên cho Chức Phách cô nương xử lý, tốt xấu gì hắn đã từng là người Tuyệt Hồn cốc, giao cho cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý là hợp tình hợp lý."

Người bên cạnh đế quân ghé vào tai người thì thầm hai câu.

"Trẫm có thể đồng ý với ngươi, bắt người này giao cho... Cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý. Thế nhưng, trẫm mong sau này Thanh Trần công tử không nên nhúng tay vào chuyện hoàng thất."

"Người cho là ta rất rảnh rỗi sao?" Thanh Trần không nhịn được liếc một cái.

"Thanh Trần công tử nói cái gì?"

Thanh Trần lập tức nâng khóe môi: "Không có gì, chuyện hoàng thất đế quân yên tâm, ta không có hứng thú."

"Thanh Trần công tử hãy ghi nhớ lời hôm nay."

Đế quân liếc mắt nhìn Minh Thù còn đang ăn, hừ lạnh một tiếng dẫn người rời đi.

Lưu Phong nhận được mệnh lệnh của Minh Thù, buông Tứ vương gia nhưng Minh Thù lại đứng dậy, đánh rụng một cái răng cửa của Tứ vương gia trước mặt những người này. Nàng lắc lắc nắm tay, vẫy tay:

"Dẫn đi đi."

Mọi người: "..."

Đế quân người mau trở lại, nữ nhân này muốn lên trời rồi!

Trên mặt tê liệt của Lưu Phong cũng có chút xúc động, nếu tiểu thư cùng vị các chủ Túy Hoa các này liên thủ, hắn sẽ không hoài nghi, toàn bộ Đại Lục cũng không đủ cho bọn họ chơi.

Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ mỗi người mang theo tâm tư riêng, không có ai muốn ở lại, cũng xoay người rời đi. Lúc đi gần Minh Thù, ánh mắt Bạch gia chủ có chút không tốt.

(*) Trợ Trụ vi ngược: Giúp Trụ Vương làm càn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play