“Mạch Địch, không xong rồi, Tiểu Trục bọn họ kéo thứ kỳ quái trở về.” Người lùn không tới một mét từ đằng xa nhảy bổ tới.
Đúng hơn là bay tới.
Chân chưa chạm đất.
Người lùn giữ chặt chân dài Mạch Địch: “Cậu mau đi xem một chút đi.”
Mạch Địch khóe miệng giật một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi biết ngay, không nên để cho mấy kẻ điên đó lên đây.”
Mạch Địch hướng về phía Minh Thù chào một tiếng: “Vực chủ, tôi đi xem thử.”
Mạch Địch vội vã mang theo người lùn đi khỏi, Minh Thù buồn chán cũng đi theo xem thử một chút.
Quyển Mao bọn họ mang về là một loại khoang đông gì đó, đặc biệt cũ nát.
Giống như vật của rất nhiều năm trước.
Quyển Mao và Tiểu Trục hợp lực đẩy khoang đông xuống, chàng trai lôi thôi ôm con mèo giả, chậm rãi theo ở phía sau.
“Đây là cái gì?” Mạch Địch đã vọt tới: “Tôi đã nói không cho phép mang đồ đạc không rõ lên hạm đội, mọi người vớt vật gì vậy!”
“Mạch Địch không nên tức giận, giận sẽ sinh nếp nhăn, ông xem nếp nhăn ông đã nhiều như vậy rồi.” Quyển Mao nói với thái độ nhã nhặn lễ độ, nhưng lời kia làm cho Mạch Địch trực tiếp đạp hắn một cái.
Quyển Mao buông tay, Tiểu Trục một người không chịu nổi, khoang đông trực tiếp lui về phía sau trượt một khoảng cách, đụng vào robot sửa chữa cỡ lớn đi ngang qua phía sau.
"Rầm..."
Khoang đông vốn đã cũ nát, va chạm như thế, trực tiếp rơi ra một lớp kim loại phía ngoài.
Quyển Mao chạy nhanh đến nhìn, sau đó nhìn về phía Mạch Địch: “Mạch Địch, ông thô lỗ như thế, sẽ tìm không được người yêu đâu.”
Mạch Địch lại muốn đạp Quyển Mao.
Quyển Mao nhanh đến bắt chuyện Tiểu Trục, hai người đẩy khoang đông, từ bên kia chạy thật nhanh.
-
Trong khoang đông có người.
Hơn nữa còn là một người rất đẹp.
Mặc trên người một bộ quần áo màu trắng tinh khiết, lẳng lặng nằm trong khoang đông, tựa như đang ngủ vậy.
Minh Thù khom lưng dòm người ở bên trong: “Hắn chết rồi sao?”
“Không đâu.” Quyển Mao chỉ vào đồ thị trên khoang đông: “Chết thì tôi không lao lực đem hắn trở về rồi... lão vực chủ bình thường nói cái gì mà...”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.” Tiểu Trục bổ sung.
“Đúng đúng đúng!” Quyển Mao gật đầu, hắn đột nhiên ngượng ngùng nhìn Minh Thù cười: “Chúng tôi cũng muốn làm người tốt.”
Minh Thù quay đầu hỏi Tiểu Trục: “Hắn có phải quên uống thuốc hay không?”
“Ha ha, hắn chưa uống thuốc.”
“Muốn chết!”
“Ôi, cậu buông tay, đầu tôi đều sắp bị cậu cốc đến ngốc rồi!”
Quyển Mao và Tiểu Trục lại ồn ào.
Chàng trai lôi thôi đang ôm mèo giả đột nhiên xúm lại: “Hắn dường như sắp chết.”
Đồ thị trên khoang đông hạ xuống.
Quyển Mao lập tức buông Tiểu Trục ra nhào tới, tại thao tác trên khoang đông một lúc, một lúc lâu hắn mang vẻ mặt thất vọng: “Cái này cần kích hoạt bằng gien.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Trục hỏi.
Hắn làm thế cầu xin bằng tay: “Cầu xin thôi.”
Làm xong cầu xin, Quyển Mao thở dài: “Vô ích rồi.”
“Vực chủ, cô làm gì vậy!” Tiểu Trục đột nhiên hoảng sợ.
Minh Thù không biết đang cầm máy cắt gì, hướng phía khoang đông đi đến.
“Vực chủ thủ hạ lưu tình!” Quyển Mao hô to: “Tôi mở tôi mở, vực chủ cô đừng kích động, mau buông xuống!”
“Không phải là không thể mở sao?”
Quyển Mao hắng giọng một cái: “Tôi vừa mới nhớ ra một cách.”
“Mọi người cứu hắn trở về, không phải là vì cái khoang đông này chứ?” Mạch Địch nhìn hồi lâu, một lời nói toạc ra chân tướng.
“Mạch Địch à, ông thật là làm cho người ta không thích, quá đáng ghét.”
Mạch Địch: “...”
Minh Thù: “...” Tà giáo thật là đáng sợ, đồ ăn vặt trẫm thì sao!
Quyển Mao lần nữa thao tác một hồi trên khoang đông, có thể là có chút phiền phức thật, đồ thị đều sắp giảm xuống đến mức thấp nhất.
"Cạch..."
"Keng..."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Khoang đông lúc này trắng sương mù, cửa khoang chậm rãi mở ra, khí lạnh từ trong khoang tràn ra.
Tiểu Trục không biết từ đâu ôm đến một chiếc rương thuốc, lấy ra mấy thứ đồ, trực tiếp cắm vào người ở bên trong.
Nhìn thấy kim tiêm muốn đâm vào thân thể đối phương, bàn tay tái nhợt gần như trong suốt đột nhiên nắm cổ tay Tiểu Trục, kim tiêm vừa lúc dán vào áo quần hắn.
Tiểu Trục ngẹo đầu, hướng về phía hắn nói: “Cậu mới tỉnh lại từ khoang đông, phải tiêm thuốc hồi sinh gien.”
Đối phương cũng không biết có phải là nghe hiểu hay không, ngón tay từ từ buông xuống.
Tiểu Trục trực tiếp đem kim tiêm đâm vào, bơm vào thuốc hồi sinh gien, sau đó đứng dậy, động tác liền mạch thuần thục.
Quyển Mao cầm lấy cánh tay người kia đưa hắn ra.
Người đó đã tỉnh táo lại, mắt mở hờ, hơi thở không đều lắm, trên mặt tái nhợt nhìn không thấy huyết sắc của người bình thường, như một khối ngọc trong suốt.
Hắn lúc này nhỏ bé được chạm vào tựa như sẽ bể nát.
Quyển Mao không có dấu hiệu nào buông tay, thân thể người đó chậm rãi ngã xuống.
Minh Thù đưa tay đỡ lấy được, không nặng chút nào, cô cảm giác mình đang ôm một khối bông.
Sơn Âm tiến lên hai bước, có chút bận tâm, người này không rõ lai lịch, trên người có mang theo vật kỳ quái hay không cũng không biết.
“Vực chủ, chúng tôi đi trước, người để lại cho cô làm quà.”
Quyển Mao và Tiểu Trục đang đẩy khoang đông vội rời khỏi, chàng trai lôi thôi thấy hai người kia bỏ đi, hắn cũng chậm rãi rời khỏi.
Mọi người: “...”
“Khoang đông có cái gì đặc biệt sao?” Minh Thù quay đầu hỏi Sơn Âm.
Sơn Âm lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng... bọn họ có thể mang về từ bên ngoài cũng không đơn giản.”
“Khụ khụ...” Người Minh Thù ôm đột nhiên ho kịch liệt đứng dậy.
“Dẫn hắn đi kiểm tra một chút.” Minh Thù giao người cho Sơn Âm.
“Vâng.”
-
Người không có gì đáng ngại, thân thể bình thường, sau khi tiêm vào thuốc hồi sinh gien, sức lực cũng đang khôi phục.
Nhưng người này vẫn không nói chuyện, hắn cứ như vậy im lặng nhìn mọi thứ xung quanh.
Minh Thù đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn người ở bên trong: “Sơn Âm, cậu cảm thấy người này quen mặt không?”
Sơn Âm nghi hoặc: “Vực chủ gặp qua người này?”
Minh Thù cẩn thận lật lại ký ức nguyên chủ, thế nhưng trong trí nhớ không có người như vậy, chỉ là cảm thấy mặt hắn quen thuộc.
“Vừa rồi tôi đi hỏi qua Tiểu Trục, cái khoang đông kia là bọn hắn phát hiện trên chiến trường, trùng hợp là rất gần với điểm chuyển tiếp do trận từ trường kia ảnh hưởng nên trôi dạt cùng chúng ta đến đây.”
Minh Thù nheo mắt: “Ý của cậu là, cái khoang đông kia có thể phóng ra từ trường ảnh hưởng phi thuyền?”
“Vực chủ, bọn họ rất để tâm đến khoang đông này.” Sơn Âm nhắc nhở.
Nếu như không có điểm gì đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không để ý như vậy.
“Vực chủ, đã không sao rồi. Nhưng còn cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục, hắn ở trong khoang đông thời gian quá lâu, phản ứng dường như có hơi chậm.” Người ở bên trong đi ra báo cáo cho Minh Thù.
“Quá lâu? Bao lâu?”
Đối phương nói một con số an toàn: “Chí ít cũng năm mươi năm.”
Tuổi thọ bình quân Tinh hệ là bốn trăm tuổi, sống đến năm sáu trăm tuổi không phải là vấn đề, bình quân một trăm tuổi mới tính trưởng thành.
Thời gian năm mươi năm thực ra không là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT