Tô Đài chỉ là bị thương ở bả vai, không nguy hiểm đến tính mạng.
Đợi lấy được đầu đạn ra, đoàn người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên Dã đâu?"
Không biết là ai hỏi một câu.
"À, tôi quên không hỏi xem con côn trùng kia giấu hắn chỗ nào rồi."
Người ăn đồ ăn vặt bên kia chậm rãi nói một câu, sau đó... Không có sau đó.
Nguyên Dã sẽ không tự mình tìm đường chết, nếu hắn có thể chết, cô sẽ ăn nhiều hơn hai túi đồ ăn vặt.
Minh Thù không lo lắng, Hao Tử thấy bọn họ cũng không cần lo lắng.
Bọn họ bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
Diệp Tương Tư lắp bắp kể lại mọi chuyện cho Minh Thù nghe một lần, nếu để cho những người đó mang theo những người sống sót rời đi, kết quả của bọn họ thế nào sẽ không cần phải nói.
"Sao tôi phải..." Diệp Tương Tư lấy ra một trái cây, câu nói của Minh Thù chuyển đổi: "Được thôi."
Diệp Tương Tư chống lại ánh mắt mấy người Hao Tử, có chút chột dạ co người lại.
-
Người của An Thành thu thập đồ đạc xong rút lui ra ngoài thành, nhưng cửa thành không biết từ lúc nào tụ tập một đám zombie, dường như vô tận, nhìn không thấy phần cuối.
Bọn chúng trông coi cửa lớn, từng chiếc, từng chiếc xe đều phải kiểm tra.
Đương nhiên kiểm tra là người, zombie chỉ phụ trách cản bọn họ lại.
Đám zombie nhìn chằm chằm bọn họ, ai dám gây chuyện, nhào tới cắn một cái.
Những người này muốn ra khỏi thành, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trên xe bất cứ người nào khả nghi đều bị lôi xuống, Hao Tử còn âm thầm lấy bớt vật tư của bọn họ.
Đối phương làm sao nghĩ đến, chỉ mới sau một lúc, bọn họ đã mang theo zombie đến cửa thành.
Người của Nhện Độc ở giữa nhóm người bỏ chạy kia, bọn họ có nhiều vật tư, tất nhiên không thể dọn dẹp gia sản nhanh được.
Lúc đám người này rời đi, xe lớn xe nhỏ, một hồi lâu mới đi xong.
Tiếp theo là người của căn cứ phía nam.
Đoàn xe cũng rất dài.
Lúc bọn họ tới, cửa lớn rầm rầm đóng lại.
"Các người làm cái gì vậy?" Người trước mặt hét lên.
Hao Tử chỉ là theo lệnh hành sự, hắn nhìn Minh Thù đang đứng ở một bên, lão đại bảo đóng cửa vậy thì đóng.
"Lương Tuyền đâu?" Minh Thù đứng trên đài trạm gác ở cửa thành, cúi người nhìn đoàn xe phía dưới: "Để cô ta lại, mọi người có thể rời đi."
Đoàn xe đột nhiên yên tĩnh lại.
Lương Tuyền bây giờ là người tâm phúc trong mắt thủ trưởng.
Đoàn xe phía sau có người đi tới, hiển nhiên vẫn có chút sợ zombie chặn ở cửa lớn, hắn ngửa đầu nhìn Minh Thù: "Tại sao muốn giữ Lương đội trưởng lại!"
Minh Thù mỉm cười: "Bởi vì ta muốn đánh cô ta."
Người kia: "..."
"Nếu không... Như vậy đi, mọi người đánh cô ta một trận, cũng có thể rời đi." Minh Thù đưa ra vẻ mặt rất dễ nói chuyện.
Lương Tuyền cũng từ trên xe bước xuống: "Hạ Vị, cô đã đồng ý để cho chúng ta rời đi, bây giờ lại lật lọng là có ý gì?"
"Tôi chưa từng nói không thả các người ra ngoài, chỉ là cho bọn họ đánh cô một trận liền có thể đi ra, hoặc là để cô lại."
"Cô..." Sắc mặt Lương Tuyền tái xanh: "Cô nghĩ rằng chúng tôi sợ cô sao?"
Minh Thù hướng về phương xa huýt sáo một cái, một đám zombie lục tục chạy tới, so với đám zombie vây công căn cứ phía nam nhiều hơn nhiều, lúc này liên tiếp tiếng gào như sóng vỗ từng lớp từng lớp truyền đến.
Lương Tuyền: "..."
Có zombie không tầm thường!
Nếu như không phải zombie phía ngoài quá nhiều, những người trong thành đã sớm liều mạng, làm sao có thể chịu nhún nhường xếp hàng ra khỏi thành.
"Lương đội trưởng... Nếu không..."
Lương Tuyền nhìn về phía người kia.
Người đó nhất thời rụt cổ lại, vẻ mặt cầu xin: "Chúng ta bị chặn lại cũng không ổn, cô và cô ta có ân oán, cũng không thể liên lụy tới chúng tôi chứ?"
"Lương đội trưởng, chúng tôi ra tay nhẹ một chút, cô xem, có chuyện gì, chúng ta đi ra ngoài hãy nói."
"Lương đội trưởng, cô chịu thiệt một chút, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt."
"Chúng ta ra tay dù sao cũng hơn là bỏ cô lại... "
Lương Tuyền suýt nữa nghẹn thở, lời kia có nghĩa là, cô còn phải cám ơn bọn họ?
Từng người, từng người bắt đầu khuyên bảo Lương Tuyền.
Hy sinh một người giúp đỡ cho vô số người, giống như trước đây Lương Tuyền đàng hoàng nói với nguyên chủ, bán đứng cô là vì nhiều đồng bào hơn.
Cô hy sinh là có giá trị.
Ngay cả thủ trưởng bên kia nghe xong báo cáo, cũng âm thầm chấp nhận.
"Các người..." Lương Tuyền nhìn những người trước mặt, có một loại cảm giác không quen biết bọn họ.
Rõ ràng trước còn cùng mình cười đùa, lúc này lại có thể nói ra những lời này.
"Hạ Vị..."
Lương Tuyền còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có người tiến lên túm lấy cô, trong đội ngũ cũng có người thấy Lương Tuyền ngứa mắt, lúc này ra tay chính là người thấy Lương Tuyền ngứa mắt.
Lương Tuyền giơ tay lên, kim loại bên cạnh cấp tốc bay tới, người kia cũng có kỹ năng, hai người tại chỗ so chiêu.
Vật bằng kim loại bỗng nhiên bay tới, làm cho đối phương khó lòng phòng bị.
"Phập."
Các mảnh nhỏ kim loại đâm vào tim người kia.
Máu trên mặt mất hết, thân thể chậm rãi ngã xuống đất, khóe miệng có máu tràn ra: "Lương... Tuyền..."
Lương Tuyền lùi ra phía sau một bước: "Là hắn ra tay trước."
"Lương Tuyền, cô dám giết lão đại! "
"Hắn ra tay trước, tôi chỉ tự vệ." Lương Tuyền cố gắng giải thích.
Nhưng người bên kia căn bản không nghe, đồng thời tấn công cô.
Lương Tuyền chỉ có một mình, coi như kỹ năng của cô lợi hại cũng không gánh nổi.
"Giết chết tiện nhân này, đền mạng cho lão đại."
"Tránh này."
"Lại dám giết lão đại của chúng ta, ngươi là đồ tiện nhân, đi chết đi!"
Trong hỗn loạn, kỹ năng của Lương Tuyền hơi không khống chế được, người xem kịch bên cạnh cũng bị tác động đến, những thứ này được dịp, cũng không biết người nào ra tay trước, nói chung phía dưới hỗn loạn tưng bừng.
Lương Tuyền bị người kiềm chế hung hăng đạp hai phát.
Cô nằm trên mặt đất, nhìn xuyên qua đám người, nhìn người đang đứng ở trên cao.
Cô ta giống như một người vây xem việc không liên quan đến mình.
Rõ ràng tất cả những điều này đều là cô ta tạo thành.
Hạ Vị... Ta muốn ngươi chết không yên lành!
Lương Tuyền nắm lấy chân của người đạp tới, hung hăng vặn một cái, cô nhanh chóng vùng ra khỏi những người vây quanh, lấy ra mấy đồ vật ném xuống đất.
"Ầm ầm."
Xe và người đồng thời bị nổ bay.
Lương Tuyền thừa dịp hỗn loạn, nhanh chóng ẩn vào trong đám người.
Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, những lời này không sai, miễn là cô còn sống nhất định có thể báo thù.
Minh Thù đuổi theo xuống phía dưới, thế nhưng thân ảnh Lương Tuyền lung lay vài cái đã biến mất.
Chạy cũng thật là nhanh.
Làm bừa là có hào quang nhân vật chính, Minh Thù cảm giác vừa rồi mình có ở phía dưới cũng không chắc có thể bắt được cô ta.
Còn nghĩ có thể cùng cô ta hẹn hò một lúc.
Xem ra chỉ có thể hẹn lần sau.
-
Lúc Nguyên Dã trở lại, ngoài cửa lớn An Thành tất cả đều là zombie lang thang, đoàn xe kéo dài không ngừng từ cửa thành đi ra.
Chân mày hắn nhíu một trận.
Hắn mới rời khỏi chưa bao lâu, đã không nhận ra nổi An Thành nữa?
Đồ thần kinh kia, lúc hắn không có ở đây rốt cuộc làm cái gì?
Tỉnh táo!
Thiên tài có cái gì là chưa thấy qua chứ, cảnh này tính là gì.
Lại nói cô có hủy diệt thế giới thì cũng không có gì kỳ lạ!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Nguyên Dã hít một hơi thật sâu, từ một bên khác vào thành.
Giữ cửa thành là Hao Tử, hắn đủ kiểu nhàm chán ngồi một bên, nhìn thấy Nguyên Dã nhiệt tình chào hỏi: "Cậu ra khỏi thành khi nào?"
Nguyên Dã không trả lời vấn đề này: "Mọi người làm gì vậy?"
"À, đại lão Hạ Vị đoạt An Thành. "
"..."
Mưa đạn trong nội tâm Nguyên Dã đều nổ tung.
Cô chiếm đoạt An Thành mọi người không ngăn cản sao?
Vẻ mặt bình tĩnh của ngươi là đã xảy ra chuyện gì?
Ngươi còn nhớ bản thân mình là con người không?
Thân là nhân loại sao không giác ngộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT