Minh Thù vươn người rời đi, tới cửa, cô đột nhiên quay đầu: “Khả năng nhận thức của con zombie đó hình như rất yếu.”
Dường như con zombie đó không thể ngay lập tức nhận ra cô là một zombie.
Tình hình này cho thấy cảm ứng của nó đối với đồng loại rất yếu.
Nguyên Dã còn chưa kịp phản ứng thì Minh Thù đã rời khỏi phòng.
Nguyên Dã thở dài.
Con đường này... Dần dần càng trở nên xa hơn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi Minh Thù vừa ngồi, nơi đó đặt một gốc cây xanh được bao bọc trong bùn.
Chính là bụi cây trước kia hắn tìm thấy ở chỗ công ty y dược.
Tại sao lại ở đây được?
Không phải là cô đã ăn hết rồi sao?
Cô để rơi ở đây, hay là lại có âm mưu gì...
Nguyên Dã hoàn toàn không cho rằng cô có thể có lòng tốt đem đồ trả lại cho hắn như vậy.
Chắc chắn là cô đánh rơi ở đây rồi.
Nguyên Dã cầm bụi cây đó đi ra ngoài. Nếu cô phát hiện ra không thấy bụi cây này nữa, lại không cho là hắn đã ăn trộm sao?
Bà nó, oan ức này hắn gánh không nổi đâu.
Trong phòng khách Hoàng Chinh và Hao Tử đã ngủ rồi, xem chừng mấy người này ở bên ngoài cũng mệt lã rồi.
Nguyên Dã đi chậm lại, từng phòng khách đi qua, đến phòng Minh Thù gõ gõ cửa.
Cửa thư phòng cót két hé mở.
Tiểu zombie thò ra gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhìn chằm chằm loài thực vật kỳ dị trên tay Nguyên Dã.
Nguyên Dã lườm nó một cái.
Tiểu zombie trừng mắt đi trở vào.
Hai bọn họ cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy cho đến khi Minh Thù ra mở cửa.
“Hai người các cậu làm gì vậy? Đêm hôm còn định dọa ai đấy hả?”
Tiểu zombie rụt đầu, đóng cửa thư phòng lại.
Phía sau cửa Lý Kiếm Nhân nghi hoặc nhìn tiểu zombie.
Tiểu zombie giận dữ mắng: “Grừ!”
“Grừ! Grừ!” Lý Kiếm Nhân đáp lại.
“Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!” Tiểu zombie càng tức giận.
“Grừ! Grừ!”
Tiểu zombie văng một bạt tai: “Đần độn!”
Đọc nhấn từng chữ nhưng lại không rõ ràng, nghe giống như trẻ con đang tập nói vậy.
“Grừ! Grừ! Grừ!”
Hai zombie trong thư phòng kẻ gào tới, người gào lui, ồn tới mức Hao Tử không chịu được, như một ma nữ bò trườn ra cửa: “Hai người yên tĩnh một chút đi, các ngươi không ngủ nhưng bọn ta vẫn còn phải ngủ đấy.”
Trong lúc Hao Tử bò ra ngoài, Nguyên Dã cũng nhẹ nhàng lẻn vào phòng Minh Thù, đóng cửa lại.
Phòng Minh Thù không có đèn. Trên giường có một vật thể phát quang, đang lăn qua lăn lại.
Hắn tiến vào, vật thể phát quang kia nhanh như chớp rời khỏi giường, ánh sáng trở nên tối đi mấy phần.
Hình bóng Minh Thù vốn dĩ còn rõ ràng, bỗng trở nên có chút mơ hồ.
“Cậu muốn làm gì đấy?” Đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng của trẫm, định cướp đoạt đồ ăn của trẫm đấy à?
Nguyên Dã đưa bụi cây cho Minh Thù: “Cô đánh rơi.”
Minh Thù: “...”
Thú nhỏ ở bên cạnh cào đất, cô không để cho nó ăn thì ra là để cho cái tên thú hai chân này đây.
Hay là nó lấy lại nhỉ?
Trọng sắc khinh bạn!
Đổi con sen khác!
“Tôi không cần nữa.” Minh Thù hất hất tay: “Mùi vị chẳng ra gì.”
Khóe miệng Nguyên Dã dật dật: “Không phải thực vật biến dị mùi vị đều như nhau sao?”
Vừa đắng vừa chát.
Cô còn muốn ăn thành vị ngọt sao?
Một zombie như cô mà có thể phân ra được chua, cay, mặn, ngọt sao?
“Không cần, không cần, cầm đi đi.” Minh Thù ghét bỏ.
Minh Thù không cần, Nguyên Dã lại cũng chẳng thể vất đi, trước hết đành giữ lại vậy: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Nguyên Dã mở cửa nhưng cửa phòng vẫn đóng: “Hao Tử nằm ngủ ở bên ngoài.”
Thư phòng và phòng của Minh Thù nằm nối tiếp nhau. Khi nãy Hao Tử gõ cửa thư phòng, chắc là vì lười di chuyển, mà cũng có thể là sàn nhà chỗ đó mát mẻ nên Hao Tử trực tiếp nằm ngang giữa cửa phòng Minh Thù và thư phòng mà ngủ.
“Ồ, rồi sao?” Minh Thù dựa vào tủ quần áo.
“Tôi mà ra ngoài Hao Tử sẽ tỉnh.” Vậy nên không ra nữa.
Trời đã giúp hắn như thế, hắn mà không làm chút chuyện gì đó thì thật là có lỗi với Hao Tử.
“Trước tiên đánh cậu ta ngất xỉu, sau đó cậu đi ra ngoài.”
“...”
Tuy biện pháp này có chút độc ác nhưng hắn không lên tiếng phản bác.
“Ngoài phòng khách còn có Hoàng Chinh và Tô Đài nữa, bọn họ nghe thấy tiếng động sẽ tỉnh mất.” Nguyên Dã cố cãi.
“Nếu thế thì cùng đánh bọn họ ngất xỉu luôn.”
“Một mình tôi, làm sao đánh được ba người bọn họ.” Nguyên Dã vẫn cố gắng cãi.
“Tôi có thể giúp cậu đánh xỉu một người.”
Nguyên Dã từ bỏ, hắn vẫn là phải đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa thì thấy bên ngoài có âm thanh, Tô Đài và Hoàng Chinh đang nói chuyện.
Nguyên Dã chống nạnh, đáy lòng cười lớn.
Nhìn thấy chưa? Đây là ý trời.
Hắn quay người lại nhìn Minh Thù.
Tô Đài không biết đang nói chuyện gì với Hoàng Chinh, giọng nói thì thầm.
Minh Thù thấy Nguyên Dã liếc mắt nhìn mình, xoay người trở về giường, cô đập đập cạnh giường, luồng sáng dần dần tối lại.
Nguyên Dã xem như vào được trong phòng cũng không dám làm gì, tìm một chỗ ngồi xuống.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến cho Nguyên Dã có chút không được thoải mái.
Hắn tìm đề tài: “Trước khi mạt thế xảy ra, cô chính là như vậy sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Ý trời.”
“...” Cô nói chuyện phiếm kiểu này, đến ông trời cũng tức chết.
Nguyên Dã nhìn tới đường viền trên giường: “Cô không thấy kỳ lạ sao?”
“Ý trời đã định.”
“...”
Không nói chuyện nổi nữa.
“Cô không muốn tìm ra sự thật sao?”
“Đôi khi sự thật rất tàn nhẫn” Trong bóng tối, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng: “Không rõ mọi chuyện thì chỉ có lúc trước là khổ, biết mọi chuyện rồi, cả đời đau khổ. Giữa hai phương án này, tôi chọn phương án đầu.”
Nguyên Dã thấp giọng: “Cô là đang trốn tránh sao?”
“Trốn tránh ư?” Minh Thù khẽ cười: “Chỉ là tôi không muốn biết mà thôi.”
Hơn nữa cũng chẳng sống được bao lâu, tự gieo cho mình nhiều phiền phức để làm gì cơ chứ.
Minh Thù nhìn chằm chằm vào bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng, mờ mịt: “Không quan trọng.”
Trong lòng Nguyên Dã có chút khó chịu.
Hắn im lặng một lúc lâu, không hề phát ra âm thanh nào. Cơ thể hắn cũng tê dại một hồi.
Dựa vào!
Đây là phá quy tắc.
Không được nói.
Không được viết.
Hơn nữa quyền hạn của hắn dường như bị thu hồi không ít.
Ngay cả những từ ngữ đơn giản cũng không nói được.
Thôi bỏ đi... Cứ cho là nói cho cô ấy biết, lần sau, chắc là cô ấy sẽ nhớ đấy.
Thời gian cơ thể Nguyên Dã bị tê dại qua đi, đang dần dần hồi phục cảm giác.
Hình phạt nghiêm này chỉ diễn ra trong vòng mấy phút, Nguyên Dã thử hoạt động chân tay. Một ngày nào đó hắn sẽ phá hủy cái hệ thống này, khiến cho nó phải kêu rên.
Minh Thù hình như lật người. Tuy rằng Nguyên Dã không nhìn thấy nhưng hắn có cảm giác cô đang nhìn hắn.
Cô nhìn hắn làm gì chứ?
Trong đầu Nguyên Dã đang suy nghĩ xem hắn có nên tiến tới như một tổng tài bá đạo hôn một cái thật sau, sẵn tiện tỏ tình luôn. Sau đó tiếp nhận sự thật bị đánh một trận.
Chợt nghe thấy cô hỏi: “Cậu ăn ngon miệng không?”
Cậu có ngon miệng không?
Lý giải từ mặt chữ...
“Thịt người không ngon đâu.” Bà nó, tôi xem cô như vợ, cô dĩ nhiên là muốn ăn tôi rồi.
Có nhân tính không vậy?
“Tôi đói quá!” Giọng Minh Thù như cố tình thêm vào chút run rẩy, ảm đạm đặc biệt hiệu quả của nữ quỷ trong phim kinh dị.
Cả người Nguyên Dã nổi da gà: “Cô không phải vừa mới ăn hay sao?”
“Chán ghét.”
Tiếng trang phục ma sát, Minh Thù cảm thấy cạnh giường lún xuống, cảm giác bức bách bao trùm: “Rất chán ghét sao?”
Giọng nói của Nguyên Dã vang lên bên tai.
“Ừm.”
Nguyên Dã có chút yêu thương cô, hắn không biết zombie ăn thịt người thì sẽ thấy thế nào nhưng nghe cô nói chán ghét, hắn liền thấy đau lòng.
Hắn vén tay áo lên, đưa cánh tay tới miệng Minh Thù: “Thế cô cắn một miếng đi, chỉ được cắn một miếng thôi đấy.”
Mùi vị của máu thịt, cực kỳ dễ ngửi.
Trên người Nguyên Dã rất sạch sẽ, không có mùi lạ. Đầu lưỡi Minh Thù không nhịn được mà liếm liếm.
Lưỡi băng lãnh, mềm mại lướt qua da thịt, cơ thể Nguyên Dã không nhịn được mà run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT