Tác dụng của thuốc không tốt lắm, chỉ nửa tiếng sau thì Triệu Thiên Thiên đã có ý thức.

Cô được bà Triệu dìu ra ghế sô pha trong phòng nghỉ, lấy chăn bông đắp lên người.

Ánh mắt Triệu Thiên Thiên có chút chột dạ, không có tiêu cự. 

"Thiên Thiên, Thiên Thiên, sao vậy? Đừng dọa mẹ, Thiên Thiên..."

"Mẹ?" Giọng Triệu Thiên Thiên xen lẫn tiếng khóc nức nở, sắc mặt ửng đỏ không ngừng thở dốc.

"Mẹ đây, đừng sợ đừng sợ." Bà Triệu đau lòng ôm con gái của mình. 

Ông Triệu cũng đi tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Thiên Thiên, con còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra không?"

"Con..." Triệu Thiên Thiên không ổn.

"Đừng gấp, đứng gấp, từ từ nói." Bà Triệu an ủi Triệu Thiên Thiên. 

Triệu Thiên Thiên thở hổn hển, cầm lấy một góc chăn: "Con... Con cũng không biết, chỉ uống một ly nước. Sau đó, sau đó con không rõ lắm. Mẹ, con làm sao vậy?"

Nói đến câu sau thì Triệu Thiên Thiên bắt đầu sợ hãi.

Đã xảy ra chuyện gì? 

Vì sao nhiều người như vậy ở chỗ này?

Cơ thể cô thật là khó chịu.

Ông Triệu tiếp tục hỏi: "Đồ uống đó là ai đưa cho con?" 

Triệu Thiên Thiên cắn môi dưới: "Con lấy ở bàn bên kia, nước uống có vấn đề gì sao?"

"Bác trai, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng." Du Viễn lập tức đứng dậy: "Đồ uống do cô Triệu tự lấy, chuyện này không liên quan đến Khả Khả."

An Khả Khả đáy lòng thở phào, may là Triệu Thiên Thiên không biết gì cả. 

"Khả Khả?" Triệu Thiên Thiên nhìn về người được Du Viễn bảo vệ đáy mắt có chút mê man: "Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Triệu Thiên Thiên nhìn qua nhìn lại cũng không biết chuyện gì.

Ông bà Triệu có chút buồn rầu. 

Chẳng lẽ thực sự không cẩn thận?

Nhưng vậy thì tại sao cô gái kia nói Khả Khả đổi thức uống.

Minh Thù đột nhiên chen vào nói: "Bên ngoài có máy ghi hình." 

Minh Thù nói ra thức tỉnh mọi người, quán bar như vậy thì chắc chắn mọi nơi đều có máy ghi hình, chẳng lẽ sảnh chính lại không có, vừa rồi mọi người không ai nhớ tới.

"Tôi sẽ đi tìm quản lý của quán." Ông Triệu nói.

Sắc mặt An Khả Khả lập tức trắng thêm vài phần, không tự chủ nắm chặt cánh tay Du Viễn, con khốn Nam Chi này... chắc chắn trong máy ghi hình sẽ thấy cô ta đổi thức uống, bây giờ phải làm sao? 

Du Viễn cảm nhận được sự căng thẳng của cô, chân mày hơi nhíu một lại nhưng đáy lòng lại không dám nghĩ đến chuyện này.

Tại sao Khả Khả lại làm vậy?

Tại sao hắn lại nghi ngờ Khả Khả, chắc có lẽ Khả Khả sợ thôi. 

Du Viễn nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng, chắc chắn Khả Khả đã bị dọa sợ.

Triệu Thiên Thiên nhìn Du Viễn ôm Khả Khả, lúc đầu khá mơ hồ nhưng sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch đi.

-

Nghe nói xảy ra chuyện như vậy, chủ tịch của tập đoàn Cự Phong và quản lý cũng chạy tới, trước tiên là bày tỏ sự áy náy, dù sao cũng xảy ra chuyện trong tiệc của bọn họ, nên bọn họ cũng nên có chút lễ độ.

Phát hiện Minh Thù ở chỗ này, chủ tịch tập đoàn Cự Phong khá bất ngờ, cô gái này không phải đến cùng với Bắc Đường tiên sinh sao? Tại sao lại ở đây?

Bắc Đường tiên sinh đâu? 

Trong phòng cũng không có Bắc Đường, chủ tịch Cự Phong khá lo lắng, chuyện này không liên quan đến cô gái này chứ?

Lần gặp gỡ trước hắn đã nhận ra Bắc Đường rất quan tâm đến cô gái này.

Chủ tịch Cự Phòng nén lại sự lo lắng trong lòng, kêu quản lý mở bản gốc của máy ghi hình cho mọi người xem. 

Khu vực đồ uống có một máy ghi hình, bọn họ mở khoảng thời gian mà Triệu Thiên Thiên nói lên.

Triệu Thiên Thiên và An Khả Khả choàng tay nhau đến khi đồ uống, hai người mỗi người cầm một ly đồ uống, sau đó Triệu Thiên Thiên như là phát hiện lễ phục có chút vấn đề nên hai người đặt đồ uống xuống rồi rời khỏi.

Trong đoạn video có người qua lấy đồ uống, nhưng không có ai đụng vào hai ly nước đó. 

Mãi đến khi một người đàn ông đi tới khu đồ uống, hắn dùng cơ thề che hai ly nước sau đó rời khỏi.

Rất nhanh sau đó thì An Khả Khả bước tới, nhìn quanh một vòng rồi tráo hai ly nước.

Cũng có thể nói An Khả Khả biết có người ra tay với ly nước của bọn họ, hơn nữa vô cùng có khả năng thuốc kia bỏ vào ly của cô ta nhưng cô ta không nói ra, lại đổi ly nước của Triệu Thiên Thiên. 

"Khả Khả..." Du Viễn không tin nhìn cô ta.

"An Khả Khả, cô còn nói không phải cô!" Bà Triệu như phát điên nói: "Còn nhỏ tuổi vậy mà sao lại ác độc như thế, uổng công Thiên Thiên nhà tôi đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể làm ra chuyện này."

An Khả Khả lắc đầu, khóe mắt ửng đỏ: "Không phải tôi, không phải tôi bỏ thuốc." 

"Đúng vậy, không phải cô bỏ thuốc nhưng cô đã đổi ly nước, cô nói đi cô có dụng ý gì? Rõ ràng cô thấy nhưng không nói ra thì thôi, sao còn đổi ly nước của Thiên Thiên, cô..." Ông Triệu không đè được giận dữ nói.

Thiên Thiên may mắn nên không xảy ra chuyện gì.

Nếu xảy ra chuyện... Ông bà Triệu không dám nghĩ nữa. 

"Khả Khả, tại sao vậy?" Vẻ mặt ửng đỏ trên mặt Triệu Thiên Thiên biến mất, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch: "Tại sao cô đối xử với tôi như vậy."

An Khả Khả xiết chặt ngón tay, vì sao à? Cô ta và Du Viễn có hôn ước, hơn nữa chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn, Du Viễn là của cô ta, làm sao cô ta có thể nhường cho Thiên Thiên.

Cách duy nhất chính là hại cô ta... 

Có đôi lúc An Khả Khả cũng thấy ý nghĩ của bản thân khá điên cuồng, nhưng cô ta không thể khống chế được.

Tất cả đều tại Nam Chi, nếu không phải do cô ta thì cô sẽ không bị phát hiện.

Minh Thù nhìn An Khả Khả cười tươi tắn, trông vô cùng khiêu khích. Đôi mắt An Khả Khả co rút lại, trong đáy mắt toàn là hận ý cuồn cuộn. 

Giá trị thù hận đến rồi, Minh Thù thành công rút lui, lúc mọi người chất vấn Khả Khả thì cô rời khỏi phòng.

Bên ngoài có không ít người đang nghe ngóng, vừa thấy người đi ra thì lập tức nhìn chằm chằm lên lễ đài.

A sâm nhanh chóng bảo vệ Minh Thù rời khỏi. 

"Ai vậy? Ra vẻ như vậy, vào đây còn dẫn theo bảo vệ."

"Không biết. "

"Lúc ta lên thì thấy đích thân chủ tịch tập đoàn Cự Phong tiếp đón ở cửa thang máy, trong đó có cô gái này, bên cạnh cô ta là một người cực kỳ đẹp trai, không biết là ai..." 

"Bùm!"

Tiếng súng đột ngột vang lên.

"Rầm!" 

Đèn thủy tinh từ trần nhà rơi xuống, ồn ào rơi xuống mặt đất, toàn bộ phòng khách đều rơi vào tình trạng lúc sáng lúc tối.

Đoàn người thét chói tai, hỗn loạn hét lên ầm ĩ.

A sâm không ngờ xảy ra chuyện như vậy, đám người hỗn loạn đưa hắn và Minh Thù đẩy ra, trong lòng hắn hoảng hốt, thử tới gần Minh Thù, có thể toàn bộ phòng khách rơi vào trong bóng tối, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người, căn bản nhìn không thấy Minh Thù ở chỗ nào. 

Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì cái mạng hắn cũng khó giữ.

"A Sâm."

"Tiểu thư?" A Sâm dựa vào trực giác nhìn về phía bên cạnh: "Tiểu thư cô không sao chứ?" 

"Bắc Đường ở đâu?"

Cậu chủ!

A Sâm chợt căng thẳng, hắn men theo giọng nói tìm được Minh Thù: "Tiểu thư, tôi đưa cô ra nơi an toàn trước." 

"Dẫn tôi đi tìm hắn."

"Tiểu thư..."

"Chúng ta còn nói nữa thì không chừng nhặt xác hắn về luôn đó. Hay là chúng ta đặt hỏa táng trước, sau này khỏi phải lăng xăng." 

"..." Hắn sai rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play