Thầy giáo đẹp trai chết người mới lên lớp lần đầu tiên Minh Thù đã bị phạt rồi, các bạn học có thể nói là có chút hả hê.

Bắc Đường dạy thay môn thầy Tề dạy, lớp Số học trước đây những học sinh này sống không bằng chết, bây giờ cả lớp như tràn đầy sức sống.

Bắc Đường đối mặt nhiều ánh mắt lang sói như vậy, bình ổn giảng bài, hắn chỉ nói đến những điểm quan trọng, cũng không để ý học sinh phía dưới nghe có hiểu không, giảng xong thì sang bài kế tiếp. 

Minh Thù dựa trên bàn nhìn chằm chằm Bắc Đường, người đàn ông này có quan hệ như thế nào với nguyên chủ?

Minh Thù lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động chả có gì, như mới vừa mua mới, không tìm được dấu vết nào. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của Bắc Đường lơ đãng đảo qua phía cô bên này...

"Reng reng…" 

Bắc Đường khép giáo án lại: "Tan học."

Bắc Đường rời khỏi phòng học, toàn bộ phòng học chớp mắt từ yên tĩnh chuyển sang sôi nổi, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đều kích động thảo luận về thầy giáo mới nhận chức.

"Tôi đã dự liệu được cảnh thành tích số học dần dần bay cao, ha ha, vì thầy giáo, tôi phải học tập thật giỏi!" 

"Thầy Bắc Đường trông vẫn còn trẻ nha, không phải là mới tốt nghiệp chứ?"

"Quá đẹp trai luôn, vừa rồi tôi cũng không dám chụp lén, mọi người có ai chụp không?"

"Không có..." 

"Tôi cũng không có."

"Thầy Bắc Đường quá khí chất rồi, thầy đứng ở đó, tôi cũng không dám nói chuyện."

Minh Thù lười nói chuyện với đám ngu ngốc này, sau khi tan học liền ôm đống thư đi. 

Tất cả mọi người đều sôi nổi thảo luận về thầy giáo mới, sự chú ý đối với Minh Thù ít đi một chút, nhưng chuyện Minh Thù dán đồ ở bảng thông báo rất nhanh lại bị đồn đại.

Minh Thù chuyển cái ghế, đứng trên ghế, ngậm một cây kẹo, đem từng bức thư một dán lên bảng thông báo.

Nội dung của mỗi phong thư đều không khác mấy, đều là khiêu chiến cùng cô, thế nhưng ở phía dưới một chút có lời phản hồi, nét bút rồng bay phượng múa. 

Không đi.

Không có thành ý, không đi.

Bạn mời chó con viết giùm giúp bạn? Không đi. 

Thư khiêu chiến bạn lại viết thành như vậy, thầy ngữ văn còn khỏe không? Không đi.

Nói chung sau mỗi bức thư đều viết hai chữ "không đi", trong đó có cái viết lý do từ chối, có cái không.

Đặc biệt chăm chú. 

Minh Thù dán xong cái cuối cùng, nhảy từ trên ghế xuống, vỗ vỗ tay, nhìn những học sinh đang vây quanh: "Tự đến nhận về…"

Mọi người: "…"

"Những học sinh bên kia đang làm gì đấy!" 

Tiếng thét sang sảng từ phía sau truyền đến, các bạn học sinh giật mình, nhanh chóng giải tán.

-

Minh Thù đứng ở văn phòng, ánh mắt nhìn vô định ở một nơi nào đó trên bàn làm việc của thầy giáo, trên bàn để một ít đồ ăn vặt. 

Bắc Đường ngồi ở trước bàn làm việc đọc sách, tư thế ngồi nhã nhặn, trong văn phòng chẳng thiếu cô giáo liếc trộm hắn.

Khoảng cách giữa Minh Thù và Bắc Đường không đến hai mét, lại có thể xem như đối phương không tồn tại.

"Reng reng..." 

Tiếng chuông vào học vang lên, các thầy cô trong văn phòng thu dọn đồ chuẩn bị lên lớp.

"Tiết này cậu dạy lớp nào?"

"Lớp 9." 

"Nghe nói Du Viễn lớp thầy lại đem về giải thưởng, thật là giỏi nha..."

Trong văn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Minh Thù đợi người đi hết, kéo ghế ra ngồi đối diện với Bắc Đường, trực tiếp ngồi xuống, đứng làm trẫm thật đói.

Cô lấy từ trong giỏ ra hai túi đồ ăn vặt, mở lời trước: "Thầy ơi, là những người đó khiêu khích em trước." 

Bắc Đường khép sách lại, hắn đứng dậy đi về phía cửa văn phòng, ánh mắt Minh Thù di chuyển theo hắn.

"Rầm."

Cửa văn phòng đóng lại. 

Minh Thù: "…" Làm gì, ý gì đây, muốn giết người cướp đồ ăn sao?

Thân hình cao lớn của Bắc Đường tới gần Minh Thù, một tay hắn chống mặt bàn, một tay cầm cái ghế, cúi người đối diện với ánh mắt của Minh Thù: "Dán những thứ kia trên bảng thông báo là trái với nội quy trường học, không biết sao?"

Minh Thù ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó không khác mùi hương lần trước là mấy, thế nhưng giọng nói lại xa cách bao nhiêu. 

Giọng nói lần trước dịu dàng giống như là có thể tan theo làn gió xuân. 

Quả nhiên nguyên chủ và tên thần kinh này có quan hệ.

Minh Thù ôm chặt đồ ăn vặt, trong giọng nói mang ý cười: "Vậy thầy ghi lỗi sao." 

Bắc Đường híp mắt, đáy mắt như bao phủ một lớp sương mù dày đặc, khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc chân thật của hắn.

Một lúc sau, Bắc Đường hỏi: "Em tên gì?"

Minh Thù đo đạc khoảng cách giữa bọn họ: "Thầy, ngay cả tên gọi của em là gì cũng không biết, vậy sao dám áp sát em như vậy, thầy có tin em sẽ kiện thầy tội quấy rối không?" 

Bắc Đường không hề nhúc nhích, giọng nói nguy hiểm: "Biết thế nào là quấy rối không?"

Minh Thù tự tay kéo trang phục của mình: "Không…"

Bắc Đường đứng dậy, hai tay đút vào túi quần: "Ba nghìn chữ kiểm điểm, đi dọn sạch sẽ bảng thông báo, chép lại ba lần tất cả thư khiêu chiến." 

Kiểm điểm là gì? Có thể ăn không?

Trẫm giống loại người sẽ tùy tiện viết kiểm điểm sao?

Minh Thù mượn cớ gây chuyện: "Em không làm thì sao?" 

Ánh mắt Bắc Đường thâm thúy quan sát cô hai lần, như đang tính toán gì đó.

Một lát sau, giọng nói Bắc Đường vang lên: "Lỗi lớn hơn, đầu tuần sẽ kiểm điểm trước toàn trường."

"À, tùy ý thầy." Minh Thù đứng dậy, sửa sang lại trang phục, mỉm cười: "Tạm biệt thầy." 

Minh Thù đang chuẩn bị rời đi, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, thầy chủ nhiệm khoa từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Minh Thù trực tiếp chỉ về phía cô, giận đùng đùng nói: "Nam Chi, em dán bậy bạ gì ở bảng thông báo vậy hả? Ai dạy em vậy?"

Minh Thù tay chỉ về hướng Bắc Đường bên kia: "Thầy ấy là chủ nhiệm lớp em, thầy ấy dạy."

Thầy chủ nhiệm khoa: "…" 

Bắc Đường: "…"

Thầy chủ nhiệm khoa câm nín, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vỗ lên bàn: "Gần đây những việc em gây ra ở trường học chưa đủ sao? Em đến Thanh Vân là để đi học hay là để đánh nhau, hôm nay em còn mượn cớ gây nhiều chuyện như vậy với bạn học, tôi thấy em không muốn tiếp tục học nữa rồi!"

"Chủ nhiệm, nói lý lẽ chút đi, đó là do bọn họ viết thư khiêu chiến cho em, theo lễ nghĩa em phải nghiêm túc trả lời bọn họ, có lỗi gì sao? Bọn họ còn không ghi rõ tên, em làm sao biết là ai? Cho nên em chỉ có thể dán lên bảng thông báo để bọn họ tới nhận." 

"Em…"

"Chủ nhiệm yên tâm, ở trong mỗi bức thư em đều trả lời không chấp nhận khiêu chiến, em mới ăn ngon được..." Minh Thù đổi giọng: "Học tập, mỗi ngày đều cố gắng."

"Ta…" 

"Chủ nhiệm, chuyện này thầy nên đi tìm bọn họ nói chuyện, bọn họ muốn khiêu chiến với em, em phải biết làm sao, lẽ nào dáng người đẹp là lỗi lầm sao?"

"Bọn họ..."

"Đố kỵ sẽ làm người ta trở nên xấu xí, chủ nhiệm nên khuyến khích bọn họ cần phải học tập cho giỏi, nhan sắc và tài hoa của em dẫn đến sự đố kỵ của bọn họ. Chủ nhiệm, em muốn đi ăn... vào học rồi, tạm biệt." 

Chủ nhiệm trơ mắt nhìn Minh Thù đi mất.

Mãi đến khi cô mất dạng, chủ nhiệm mới chợt phản ứng, vỗ một cái lên bàn.

"Học sinh bây giờ thật sự là to gan lớn mật! Trong mắt có còn tôn sư trọng đạo chút nào không." 

Chủ nhiệm khoa tức đến không thở nổi, hắn chỉ Bắc Đường: "Thầy Bắc Đường, cậu mới nhận lớp này, chuyện này cũng không liên quan đến cậu, thế nhưng ta hy vọng cậu có thể xử lý tốt. Tức chết ta mà, trước đây sao lại thu nhận một học sinh như vậy, nhập học ngày đầu tiên đã đánh nhau... Không được, ta phải đi nói chuyện với thầy hiệu trưởng cho thật tốt, về sau đừng làm ảnh hưởng danh tiếng Thanh Vân."

Bắc Đường không phải ứng gì nhìn thầy chủ nhiệm.

Chủ nhiệm mãi nói, tự nhiên cảm thấy hơi lạnh, hắn xoa xoa cánh tay, nhìn quanh văn phòng: "Thầy Bắc Đường cứ làm việc tiếp, ta đi đây." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play