Tần Linh quan sát cô nương trước mặt vài lần, trong thôn Vân Lý đều nói đại tiểu thư của Liễu gia là cô gái đẹp nhất vùng này, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy cô nương trước mặt này càng đẹp mắt hơn, có khí chất hơn.
Đặc biệt lúc cười lên, dường như cả thế giới đều nở hoa.
Chỉ là... Trong tin đồn, vị nhị tiểu thư này không phải bị nói lắp sao?
Đương nhiên Tần Linh thông minh, nàng không hỏi.
Liễu gia cũng coi như người nhà giàu, bên trong nhà giàu có cái gì xấu xa hay không cũng không biết được.
"Liễu nhị tiểu thư, đêm qua cô đã cứu ta… ở chỗ nào?" Tần Linh hỏi vô cùng cẩn thận.
"Chỗ cô bị đánh ngất." Minh Thù mỉm cười, nàng nghiêng nghiêng người sang chỗ Tần Linh, giọng nói êm dịu tựa như lông chim: "Ta nhìn thấy ai đánh cô, cô muốn biết không?"
Sắc mặt Tần Linh chợt thay đổi.
"Cô... Cô biết?"
"Ta nhìn thấy."
Tần Linh im lặng.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu đều là các loại suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ vừa xuất hiện liền biến mất, nàng hoàn toàn không nắm bắt được.
Một lúc lâu, Tần Linh mới hỏi: "Là... Là ai?"
"Cô làm cho ta một bữa ăn ngon, ta sẽ nói cho cô biết." Minh Thù chống cằm.
Tần Linh: "???"
Nàng có thể làm món ăn gì ngon?
Nơi đây cũng không có nguyên liệu nấu ăn, coi như là đầu bếp năm sao, cũng không làm được.
Hơn nữa tại sao lại yêu cầu kỳ lạ như vậy?
"Nguyên liệu nấu ăn ở đây..." Tần Linh nhỏ giọng.
"Loảng xoảng!"
Một chiếc túi được thêu hoa văn tinh xảo được quẳng lên chiếc bàn cũ: "Nguyên liệu nấu ăn ta cung cấp."
-
Tần Linh lên thị trấn mua nguyên liệu nấu ăn, trở về làm một bàn đồ ăn lớn cho Minh Thù, Tần phụ Tần mẫu lúc trở lại nhìn thấy mà sợ hãi.
Không biết Tần Linh lấy ở đâu có nhiều tiền như vậy.
Nhưng nghe nói là Minh Thù cho tiền, bọn họ cũng yên tâm một ít.
Mấy đứa nhỏ nhìn thức ăn trên bàn thấy mà thèm, ở đây một tháng có thể ăn thịt một lần cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Hiện tại đầy bàn đều là thịt...
Minh Thù lay mấy bàn đồ ăn ở trước mặt mình: "Còn lại cho mọi người ăn."
Mấy đứa nhỏ vừa nghe có thể ăn, lập tức vọt chạy tới bàn, nhưng bị bà Tần ngăn lại: "Liễu nhị cô tiểu thư không cần, không cần, cô dùng là được rồi."
Minh Thù mỉm cười: "Cám ơn mọi người cho ta ở lại một đêm."
Ông Tần nói: "Cô trước đó đã cứu Linh nhi nhà chúng tôi, không dám lại để cho nhị cô nương phải tốn kém."
Minh Thù nhìn sang, giọng điệu ôn hòa: "Về sau có lẽ còn phải làm phiền mọi người, mời dùng!"
Ông Tần: "..." Vì sao lời này nghe có vẻ không đúng lắm?
Tần Linh: "..." Ta hơi hiểu.
Lũ trẻ có thịt ăn, ăn rất nhanh, ăn xong lại đưa mắt nhìn đĩa của Minh Thù, Minh Thù lúc đầu ăn không nhanh lắm, nhưng bị mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm, nàng ăn thật nhanh rồi chìa cái đĩa không cho bọn nó thấy.
Mọi người: "..."
Tần Linh đột nhiên cảm giác được Minh Thù có điểm đáng yêu.
"Tần mẫu có ở nhà không?" Một phu nhân hơi mập từ ngoài cửa xông vào, giọng rất lớn: "Ôi, xảy ra chuyện lớn rồi, bà biết không?"
Tần phụ sợ người đến nhìn thấy đống hỗn độn trên bàn, nhanh đứng dậy đi ra ngoài đón: "Là Lý nhị thẩm hả, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hê!" Lý nhị thẩm có thể là bị việc kỳ lạ chiếm lấy tâm trí, cũng không nhìn về phòng bếp bên này: "Bà biết không, vừa rồi ta nghe người ta nói, Liễu gia đại tiểu thư đang hẹn hò với một nam nhân."
Bà Tần trong lòng nhảy dựng lên: "Là đại tiểu thư của Liễu gia kia sao?"
"Được gọi là Liễu gia đại tiểu thư còn có thể là ai."
Bà Tần tim đập nhanh hơn, nhị tiểu thư của Liễu gia đang ngồi ở trong này.
Lý nhị thẩm dường như không phát hiện bà Tần không được tự nhiên, vẫn lanh lảnh nhiều chuyện nói cho bà Tần nghe, người cả bàn ở phòng bếp tự nhiên cũng nghe được rất rõ ràng.
"Lý nhị thẩm, việc này không nên nói lung tung, liên quan đến danh tiết của một cô nương..."
"Hứ, có người tận mắt nhìn thấy rồi, còn danh tiết với không danh tiết cái gì chứ, Liễu gia lần này là... Này, bà kéo tôi đi đâu thế, tôi còn chưa nói xong đâu!"
Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi.
Trên bàn cơm trong bếp im lặng lạ thường.
Ngay cả vài mấy đứa nhỏ cũng biết bầu không khí không đúng, không dám lên tiếng.
-
Thôn Vân Lý lớn như vậy, việc Liễu Tâm Duyệt hẹn hò với nam nhân, chớp mắt truyền khắp trong thôn.
Minh Thù chuẩn bị trở về xem cuộc vui, Tần Linh tiễn Minh Thù ra cửa.
Nàng giẫm lên mấy viên đất dưới chân, nghiêng đầu nhìn Tần Linh, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: "Người đánh cô, chính là Liễu Tâm Duyệt, có tin hay không, tùy cô."
Minh Thù trong ánh mắt khiếp sợ của Tần Linh, đi về Liễu gia.
Lúc này bên trong Liễu gia hỗn loạn tưng bừng.
Minh Thù từ cửa chính đi vào, lúc đi ngang qua phòng chính, nghe thấy tiếng khóc của Liễu Tâm Duyệt cùng tiếng Liễu phụ tức giận quát mắng.
"Cha, xin cha hãy tin con, con không làm việc này, nhất định là có người tung tin đồn nhảm." Liễu Tâm Duyệt cố gắng giải thích.
"Tung tin đồn nhảm? Có người tận mắt nhìn thấy rồi! Vậy mà là tin đồn nhảm? Con nói đi, người kia là ai vậy?" Ông Liễu đập bàn một cái.
"Con thực sự không biết, cha, cha để con giải thích."
Liễu Tâm Duyệt thà chết cũng không thừa nhận.
"Từng đứa một, đứa nào cũng muốn làm ta tức chết." Liễu phụ ngẩng đầu lên liền thấy Minh Thù đứng ở bên ngoài phòng chính, hắn cầm chén trà trên bàn ném về phía Minh Thù: "Nghiệp chướng còn dám trở về."
"Nghiệp chướng không dám trở về, nhưng con dám." Minh Thù nhấc chân đi vào, cười tươi như hoa: "Bây giờ việc quan trọng cũng đâu phải là con?"
"Ngươi trở về làm gì, để chế giễu sao?" Liễu phụ bị tức đến nỗi muốn phát bệnh tim.
"Ừm." Minh Thù nghiêm chỉnh gật đầu: "Cho con một ít đồ ăn trà nước là được rồi."
Liễu phụ: "..."
Ánh mắt Liễu phụ nhìn về phía Liễu Tâm Duyệt đang khóc đến hết nước mắt, rồi lại nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng của Minh Thù, bực mình vì hết việc này đến việc khác.
"Con yên phận một chút cho ta, ta sẽ xử lý con sau." Hắn ôm ngực, quyết định giải quyết chuyện gấp trước.
Danh tiết của Liễu Tâm Duyệt là việc lớn.
"Tâm Duyệt, con nói cho cha, người kia là ai vậy?"
"Cha, con không hẹn hò với người ta, là bên ngoài tung tin đồn nhảm." Khuôn mặt Liễu Tâm Duyệt lộ vẻ thiệt thòi.
Chuyện này không nên xảy ra sớm như vậy, nàng đã tính trước, nhưng nàng không ngờ sẽ sớm bị người truyền tin tới.
Liễu phụ hít sâu một hơi: "Được, cho dù có người tung tin đồn nhảm, thì người nào muốn muốn vu oan hãm hại con?"
Liễu Tâm Duyệt lắc đầu: "Cha, con thực sự không biết, người trong thôn thường ngày vốn không thích chúng ta, trước mặt chúng ta tỏ vẻ tôn kính, sau lưng thì nói xấu chúng ta, chỉ vì chúng ta so với bọn họ có nhiều tiền hơn. Con không biết là người nào muốn hãm hại con, con... Cha, cha phải làm chủ cho con."
Minh Thù lấy món ăn của mình, ăn kêu "răng rắc" cực kỳ ngon miệng.
Lúc Liễu Tâm Duyệt lau nước mắt, vừa hay liếc thấy Minh Thù, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Người trước kia nói lắp, cúi đầu, hóp ngực là người trước mặt sao?
Chuyện ngày hôm nay...
Có khi nào liên quan tới nàng ta không?
Trong lòng Liễu Tâm Duyệt tự nhiên có suy nghĩ này, không ngăn cản được.
Không được, nàng không thể mang tội danh này, nàng phải tự mình làm trong sạch bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT