Lục Chước đóng phim đến mấy tháng, cuối cùng cũng đã đóng máy. 

Tiệc rượu đóng máy hắn làm nhân vật nam chính không thể không tham gia, trong bữa tiệc không ngừng có người mời rượu, Lục Chước cũng không biết mình uống bao nhiêu, cuối cùng mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho Lâm Ôn Việt đón hắn. 

"Lục Chước?" 

Đầu óc Lục Chước hơi quay cuồng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn là một bóng hình xinh đẹp mùi nước hoa nhàn nhạt làm cho đầu hắn càng mê man. 

"Anh không sao chứ?" 

Âm thanh xung quanh trở nên không rõ, giống như là bị người ta bịt kín lỗ tai, ý thức hắn bắt đầu giảm xuống. 

Không đúng... 

Lục Chước gượng ngồi dậy, hắn lắc lắc đầu, hình ảnh trước mặt phóng to lên không ít, hắn thấy rõ người đứng ở trước mặt mình. 

"Bịch…" 

Lục Chước ngã người trực tiếp té xuống đất, thu hút chú ý của những người khác trong gian phòng. 

Hạ Liên đưa tay muốn đỡ hắn lại bị một người khác chặn lại, sức không nhẹ không nặng đẩy cô ra hướng bên cạnh, Lục Chước bị người đó bước đến túm cổ tay tức giận đỡ dậy. 

Minh Thù nhìn Lục Chước, chỉ là do uống nhiều không có vấn đề gì. 

Cô giương mắt nhìn về phía Hạ Liên: "Hạ tiểu thư, không nên động vào người của tôi." 

Hạ Liên âm thầm xiết chặt tay, ngại vì có người bên ngoài ở đây ổn định tinh thần giải thích: "Chỉ là tôi nhìn thấy anh ta không thoải mái, cùng nhau quay phim lâu như vậy nên quan tâm một chút thôi." 

Minh Thù mỉm cười không rõ ý tứ, mang theo Lục Chước rời đi. 

Đợi Minh Thù đi, Hạ Liên cúi đầu nhìn một túi hương nhỏ trong tay, sau đó chợt xiết chặt. 

Hứa Bắc, tôi nhất định sẽ hủy diệt mọi thứ của cô. 

Minh Thù đưa Lục Chước lên xe, chờ ở bên ngoài một lúc lâu thì Hạ Liên một mình đi ra, cô buông đồ ăn vặt âm thầm đi theo sau. 

Minh Thù quay lại rất nhanh, Lục Chước chóng mặt nhìn lên trần xe, tóc bị chính hắn vò rối như tổ quạ. 

Minh Thù huơ tay ở trước mặt hắn. 

Đôi mắt Lục Chước nhìn theo tay cô chuyển động, nhưng cũng không có tiêu cự gì, trong mắt mông lung có vài phần hiền hòa. 

"Chẳng lẽ là uống rượu đến ngu ngốc rồi sao?" 

Minh Thù nói thầm một tiếng đang muốn thả tay xuống, Lục Chước đột nhiên ôm lấy tay cô, cà cà vào khuôn mặt nịnh nọt một câu: "Vợ à, tay em thật là đẹp." 

Minh Thù: "..." 

Đúng là uống rượu đến ngu ngốc rồi. 

Minh Thù muốn rút tay của mình trở về, nhưng mà Lục Chước ôm thật chặt rút mấy lần chưa rút ra được. 

Về sau không thể để cho hắn uống rượu nữa. 

Minh Thù thử vài cách, phí nửa ngày mới giải cứu được tay của mình, lại khom lưng thắt giây an toàn cho hắn sợ hắn say rượu lợi dụng cô, Minh Thù vẫn luôn cảnh giác. 

Lục Chước đúng là thực sự đã say, cũng không làm gì cả. 

Minh Thù thắt chặt giây an toàn, ngẩng đầu một cái liền thấy hắn hơi nghiêng khuôn mặt, nhắm mắt hô hấp rất đều mang theo mùi rượu nhàn nhạt. 

Lục Chước thực sự nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng Lục Chước dưới ánh sáng sẽ càng đẹp hơn giống như thiên thần ở trên cao, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể chạm vào, cách xa với người bình thường khoảng cách cả dải ngân hà. 

Lúc này Lục Chước càng giống như là thiên thần mất đi ánh sáng, rơi xuống thế gian. 

Minh Thù hôn lướt trên môi hắn một cái. 

Lục Chước "á" một tiếng dường như sắp muốn tỉnh lại, Minh Thù bình tĩnh trở về chỗ ngồi, nổ máy xe. 

-

Nhà nghỉ tư nhân Hoắc Đình. 

Sắc mặt Hạ Liên rất kém ngồi ở trên ghế sô pha, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi kiểu nam cùng lắm chỉ che đến bắp đùi, trên cổ mơ hồ có thể thấy vết tích mập mờ. 

Hoắc Đình từ phòng bếp đi ra đặt xuống một ly sữa, thấp giọng hỏi cô: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" 

Hai tay Hạ Liên run run cầm ly sữa, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống: "Hứa Bắc... Hứa Bắc muốn hại tôi." 

Cô không biết vì sao cô lại phát hiện trên người có mùi hương huân này, nhưng là đúng là cô ta ra tay, cô mới có thể... 

Nếu như không phải trước khi ra ngoài Hoắc Đình gọi điện thoại cho cô, Hoắc Đình kịp thời chạy tới cô không biết giờ mình ra sao. 

Nếu như cô phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, không biết Hoắc Đình sẽ đối xử với cô thế nào? 

Hứa Bắc muốn hại mình mất đi Hoắc Đình, cô làm sao có thể để cho cô ta đạt được ý muốn, nhất định phải nắm chặt Hoắc Đình. 

Hạ Liên đã quên, nếu như không phải cô muốn ra tay với Lục Chước, Minh Thù sao lại có thể ra tay với cô. 

"Hứa Bắc, cô ta làm sao?" 

Hạ Liên lắc đầu, làm bộ có chút chống cự Hoắc Đình tới gần: "Hoắc tổng, về sau anh cũng không cần tìm tôi nữa rồi, tôi thực sự chịu không nổi, tôi sợ... tôi sợ ngày nào đó tôi sẽ..." 

Hoắc Đình đau lòng ôm lấy Hạ Liên: "Tôi sẽ bảo vệ em." 

"Anh làm sao bảo vệ tôi được, Hứa Bắc có nhà họ Hứa làm chỗ dựa, anh có thể làm gì Hứa Bắc được?" Hạ Liên khổ sở lắc đầu: "Hoắc tổng, buông tha cho tôi đi." 

Nói cho cùng là nhà họ Hạ không đủ mạnh, nếu như nhà họ Hạ có tiền hơn so với nhà họ Hứa cô phải dùng tới cách như vậy sao. 

"Về sau không cho phép nói như thế nữa, em đừng lo lắng lần này tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng, về sau cũng không còn ai ức hiếp em nữa." 

Hạ Liên được Hoắc Đình bảo đảm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. 

-

"Hứa tổng, giờ lại xuất phát đến Quốc Tế Thành bên kia." 

Thư ký đem một chồng tài liệu đưa cho Minh Thù: "Xe đã chuẩn bị xong, đây là tài liệu một lát nữa cần đến." 

Minh Thù tiếp nhận tài liệu, lướt mắt sơ qua tiếp tục cúi đầu gửi tin tin với Lâm Ôn Việt, hỏi Lục Chước đã tỉnh chưa. 

Lâm Ôn Việt cũng bề bộn nhiều việc, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Minh Thù. 

"Hứa tổng, cô quan tâm hắn như vậy vì sao không tự mình gọi điện thoại hỏi?" 

"Nếu vậy hắn hiểu lầm tôi thích hắn thì làm sao bây giờ?" Minh Thù trả lời với lẽ đương nhiên. 

"..." Cô đúng thật là thích hắn mà! 

Lâm Ôn Việt không muốn thảo luận vấn đề này cùng Minh Thù, mỗi lần nhắc tới cũng đều bị cô chuyển hướng: "Tôi vừa cho trợ lý qua đó, chưa tỉnh đâu, hắn mới vừa quay xong phim để cho hắn nghỉ hai ngày đi." 

"Hứa tổng." Thư ký nhắc Minh Thù thang máy đã đến. 

Minh Thù cúp điện thoại, xuống lầu lên xe. 

Đường đến Quốc Tế Thành bị kẹt xe, Minh Thù thấy ven đường có quán ăn nhìn khá ngon, cô bảo thư ký ở trong xe chờ, cô xuống xe đi ăn cái gì đó. 

Minh Thù mới vừa bước xuống chợt nghe cửa kính trong suốt rung động, các loại tiếng cảnh báo vang lên chói tai vô cùng. 

Minh Thù ngước mắt nhìn vừa rồi nơi kẹt xe đã xảy ra vụ nổ, xe của cô đã không nhìn thấy nữa, giữa bụi mù cuồn cuộn là người đi đường hoảng hốt chạy loạn. 

Minh Thù vừa gọi điện thoại cho thư ký, vừa đi ra ngoài. 

Giọng nữ lạnh lùng báo với cô không có người nghe máy. 

Minh Thù đứng dưới ánh sáng chói chang, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, biểu cảm của cô hơi lạnh lùng nhìn cảnh bên kia. 

"Hứa tổng." Giọng nói thở hổn hển của thư ký vang lên bên cạnh. 

Minh Thù nghiêng đầu liếc nhìn cô cả khuôn mặt thư ký là sự sợ hãi, khóe mắt hơi ửng đỏ. Minh Thù cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, tiện tay sờ soạng thú nhỏ trong túi một chút. 

Thú nhỏ rầm rì một tiếng rồi ngủ tiếp. 

Thư ký may mắn vì có một cuộc điện thoại cần Minh Thù nghe, bên kia còn chặn không di chuyển được, thư ký chỉ biết xuống xe đi tìm Minh Thù nên tránh được một kiếp. 

Nhưng chiếc xe thì khẳng định không may như vậy. 

"Có người muốn tôi chết sao." Minh Thù nhìn đám người bên kia bận rộn, trong giọng điệu dường như mang theo ý cười. 

"Hứa tổng nói sao?" Âm thanh quá ồn ào, thư ký cũng không nghe rõ. 

Minh Thù vỗ bắp đùi: "Ôi, bánh bao của tôi." 

Thư ký: "..." 

Minh Thù xoay người trở lại cửa hàng đem bánh bao vừa rồi gói kỹ cầm đi, người bán hàng còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, xảy ra chuyện như vậy cô vẫn không quên quay lại cầm bánh bao ư. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play