#Tiêu đề đại lục: Chức Phách điên lên, toàn bộ đại lục đều sợ hãi.#

Sau đó, Minh Thù và Trình Diễn tồn tại như hai đường thẳng song song không giao nhau. Trình Diễn cả đời không lập gia đình, cũng không tính là cả đời nhưng chí ít khi cô rời khỏi thế giới này, bên cạnh Trình Diễn vẫn chưa có ai cả.

Minh Thù ở thế giới kia chết vì tai nạn giao thông, tai nạn giao thông liên hoàn. Cô vốn có khả năng tránh được, nhưng tại thời điểm mấu chốt, cô lại rơi và một vùng ánh sáng, sau đó trở về không gian mây trắng.

Có tức không cơ chứ?

[Vốn dĩ tuổi thọ của Lộc Manh đã hết.] Hài Hòa Hiệu giải thích.

Ý cười trong mắt Minh Thù chợt lóe lên:

"Nhân vật sau ngươi có thể đừng cho ta toàn đi chết được không?"

Quan trọng là số chết ấy còn chẳng phải là của cô.

Trẫm đang làm gì đây? Thu gom phế phẩm sao?

[Chuyện này tôi không khống chế được.]

Mỗi người mỗi vật đều có một sân khấu, có quỹ đạo nhân sinh, nó không thể thay đổi những thứ này.

Màn ảnh mây trắng xuất hiện trước mặt Minh Thù.

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 8000

Nhiệm vụ nhánh: Hoàn thành

Lần này lại có 5000 giá trị thù hận.

Quả nhiên là thu giá trị thù hận tập thể tương đối có lời nhỉ?

"Nhân vật tiếp theo, nhân vật tiếp theo."

Cô đã thèm ăn đến không đợi được rồi.

[...]

Mạch não ký chủ, ngươi đừng đoán.

...

"Tiểu thư, chúng ta phải đi về phía trước sao? Trời sắp tối, cứ đi về phía trước sẽ gặp nguy hiểm, Bạch tiểu thư thật quá đáng..."

Bên tai Minh Thù chợt vang lên giọng nữ mềm mại, gió nhẹ lướt qua gò má, mang theo một tia khô nóng và mùi thối rữa nhàn nhạt.

Minh Thù nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong rừng rậm, khuất bóng mặt trời, ánh sáng hơi yếu, từ trong tán lá rậm rạp chiếu xuống, lá cây vang lên xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng, chim chóc.

Bên cạnh cô có hai người, một cô gái cúi đầu đứng bên cạnh, hình như người vừa nói là cô ấy. Còn một chàng trai đứng ở phía xa xa, cảnh giác quan sát xung quanh.

Minh Thù cong môi: "Tìm nơi nghỉ ngơi."

"Vâng."

Lúc này Minh Thù chưa biết cốt truyện, không dám tùy tiện nói chuyện. Cô đi theo hai người kia, chờ đến khi bọn họ tìm được nơi nghỉ ngơi mới, tiếp thu cốt truyện Hài Hòa Hiệu truyền tải đến.

Đây là một thế giới huyền huyễn.

Nữ chính giả Tiêu Như Phong, trước kia là một sát thủ. Vì chấp hành nhiệm vụ mà bị người khác phản bội, xuyên đến đại lục Huyền Nguyên, trở thành Thất tiểu thư không được yêu mến.

Vị Thất tiểu thư này là một phế vật, không biết cha là ai, mẹ mất sớm. Khuôn mặt xấu xí, thân thể mập mạp còn si tình, ở trong Tiêu gia bị làm khó dễ, xa lánh, cuộc sống khó khăn.

Còn sau khi Tiêu Như Phong xuyên qua, mở ra không gian, thay đổi vận mệnh.

Từ đó giảm béo, giải độc khôi phục khuôn mặt đẹp, luyện tập vẽ mặt, trả thù không sót một ai.

Là loại kịch bản có cốt truyện, tiểu thư phế vật trả thù điển hình.

Nguyên chủ tên Chức Phách, đệ tử thân truyền duy nhất của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc.

Cái tên này chỉ bàn tay huyền diệu, cải tử hoàn sinh, dù hồn phách bị nghiền nát, cũng có thể làm hồn phách phục hồi như cũ.

Chức Phách tiếp nhận di nguyện của sư phụ, rời cốc tìm kiếm con gái của bằng hữu năm xưa, bảo vệ nàng một đời hạnh phúc, không lo thái bình an khang.

Nguyên chủ đã tìm thấy người này, nhưng đây không phải là người hiền lành gì. Sau khi nguyên chủ nói rõ ý định, ép buộc nguyên chủ ức hiếp nữ chính giả và những người khác. Cuối cùng, kẻ gian trá này ăn gan hùm mật gấu, nhắm trúng nam nhân của Tiêu Như Phong, quấy nhiễu buộc nguyên chủ hỗ trợ giành lấy nam nhân kia.

Nguyên chủ có hơi ngây thơ, trước khi sư phụ qua đời, nàng đã lập lời thề. Mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng mỗi lần đều làm theo lời người kia, cùng Tiêu Như Phong không đội trời chung.

Tiêu Như Phong xem trọng ngân châm tương truyền nhiều thế hệ Tuyệt Hồn cốc trong tay nguyên chủ, lên kế hoạch cướp đi ngân châm, khiến nguyên chủ chết thảm.

Sau khi nguyên chủ chết, người con gái của bằng hữu kia, không hề tỏ ra buồn phiền, trái lại oán hận nguyên chủ vô dụng, ném hài cốt nguyên chủ cho linh thú cấp thấp nhất.

Đương nhiên, cô ta cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Dám cùng nữ chính giả tranh giành đàn ông, không phải là đi tìm cái chết sao?

Thân phận tốt như thế, mà lại rơi vào kết cục như thế này.

Nữ chính muốn lên trời mà!

Minh Thù tiếp thu xong cốt truyện, suy tư trong chốc lát liền biết hiện tại đang ở đâu - sơn mạch Ma Phong.

Đại lục Huyền Nguyên tràn đầy linh khí nồng đậm. Người nơi này chủ yếu tu luyện linh khí, lấy vũ lực làm đạo, quả đấm của ai cứng, người đó có quyền phát biểu.

Sơn mạch Ma Phong là một khu rừng rộng mênh mông vô hạn, không biết tận cùng của cánh rừng này là đâu. Có người nói là thông đến thế giới khác, cũng có người nói là tận cùng của thế giới.

Đủ cách nói khác nhau. Bởi vì không có ai đến nơi tận cùng của sơn mạch Ma Phong, cho nên không ai có thể chứng thực, tận cùng sơn mạch là cái gì.

Sơn mạch Ma Phong nguy hiểm trùng trùng, linh thú phân bố khắp nơi, cùng kỳ trân dị bảo, trở thành một trong những nơi rèn luyện quan trọng nhất trên đại lục.

Lần này nguyên chủ theo con gái của vị bằng hữu kia - Bạch Yên Nhiên đến nơi này.

Trước đó, bọn họ gặp phải linh thú khó đối phó, vì bảo vệ bản thân, Bạch Yên Nhiên để nguyên chủ ngăn cản linh thú, bản thân chạy trước.

Hiện tại chính là cốt truyện sau khi nguyên chủ giải quyết linh thú, chuẩn bị đi tìm Bạch Yên Nhiên.

Nguyên chủ không phải nhân vật chính, chính kịch đương nhiên không liên quan tới nàng. Những cảnh này cũng sẽ không xuất hiện trong cốt truyện.

"Tiểu thư, người đừng trách em lắm miệng, tính cách của Bạch tiểu thư căn bản không đáng giá để người nhường nhịn như vậy. Người là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, trên đại lục này ai thấy người cũng phải dùng lễ đối đãi. Bạch tiểu thư thì hay rồi, xem người là hạ nhân mà sai bảo, dù cho lão cốc chủ ở đây, cũng sẽ không để người chịu thiệt thòi như thế..."

Minh Thù nhìn nữ tử nói chuyện, mỉm cười:

"Hồi Tuyết, ngươi cũng thấy Bạch Yên Nhiên phiền phức?"

Nữ tử được gọi là Hồi Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, dường như nghe được câu này từ miệng Minh Thù rất khó tin:

"Tiểu thư? Người..." Không có chuyện gì chứ?

Lại gọi thẳng tên Bạch tiểu thư, còn nói nàng ta phiền phức?

Đâu chỉ phiền, quả thực chính là người không biết tốt xấu.

Nếu cô ta không phải người Bạch gia, đã chết không biết bao nhiêu lần.

"Tiểu thư, là Hồi Tuyết lắm miệng, không nên nói trắng ra với tiểu thư."

Hồi Tuyết gục đầu xuống, tiểu thư đây là đang nói ngược phải không? Gần đây tính tình tiểu thư có chút thay đổi thất thường, mình tốt nhất đừng lắm miệng.

"Không sao."

Minh Thù không thèm để ý phất tay một cái:

"Ta cũng biết cô ta rất phiền."

Nguyên chủ làm theo di nguyện, bảo vệ Bạch Yên Nhiên một đời bình an, nhưng Bạch Yên Nhiên lại lấy đó làm lợi thế, sai bảo nguyên chủ. Nếu như nguyên chủ không phải là người thật thà, đổi thành người khác, đã sớm phủi tay không làm.

Đôi mắt Hồi Tuyết hơi trợn to:

"Vậy người vì cái gì?" Phải nhường nhịn nàng ta như vậy?

"Sau này sẽ không như thế nữa."

Minh Thù cong môi cười khẽ. Nguyên chủ nhường nhịn người khác, đó là chuyện của nguyên chủ. Nếu cô đã đến đây, vậy cũng đừng mong cô sẽ nhường nhịn bất kỳ kẻ nào.

Trong lòng Hồi Tuyết tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến chuyện hôm nay, cho rằng tiểu thư nhà mình quá thất vọng với Bạch Yên Nhiên nên mới có ý nghĩ như vậy.

"Tiểu thư nghĩ thông suốt là tốt rồi."

Mặc kệ thế nào, không còn gì tốt hơn việc tiểu thư không để ý đến vị Bạch tiểu thư kia:

"Tiểu thư thân phận tôn quý, đâu thể tùy tiện để ai đó sai bảo."

Mỗi một cốc chủ đương nhiệm của Tuyệt Hồn cốc đều là thần y.

Trên đại lục có một câu nói hầu như không ai không biết...

Không có bệnh nào Tuyệt Hồn cốc không chữa khỏi, không có ai không thể cứu sống, chỉ có Tuyệt Hồn cốc không muốn trị bệnh, không muốn cứu người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play