Sau khi Diêm Trạm đi vào, không làm ầm ĩ mà theo Minh Thù về phòng ngủ, cầm quần áo vào phòng tắm.
Minh Thù thấy hơi kỳ lạ, hắn có ý gì?
Không lẽ muốn bóp chết trẫm ở trên giường chứ?
Minh Thù nghĩ lầm rồi, Diêm Trạm không muốn bóp chết cô ở trên giường, cũng không cho cô ăn đồ ăn vặt, cuối cùng cô cũng hơi tức giận, quá âm hiểm!
“Diêm Trạm...”
“Bảo bối.” Diêm Trạm hôn đầu vai Minh Thù, hôn một hồi lâu vẫn chưa dừng:
“Sao vậy? Tôi phục vụ không tốt sao?”
Minh Thù muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực của hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ áp trên người cô, nặng nề mà nóng bỏng.
Sắc mặt Minh Thù ửng đỏ kỳ dị, cô kêu khe khẽ: “Tôi đói...”
“Không phải tôi đang cho em ăn no sao?”
“Tôi muốn ăn đồ ăn.” Minh Thù phát điên, dùng cách này để chia rẽ cô với đồ ăn vặt, đê tiện!
Diêm Trạm hôn môi Minh Thù, môi đã hơi sưng. Kết thúc nụ hôn, hắn mới hỏi: “Em còn cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy không?”
Bây giờ Minh Thù đã đói bụng đến không còn sức lực: “Cho tôi ăn đồ ăn.”
Diêm Trạm hơi đau lòng, bây giờ thân thể cô đã mềm nhũn nhưng hắn nhịn lại: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, có còn gần gũi với những người đó nữa không?”
Có lẽ là bởi vì đói, âm thanh hơi yếu ớt càng giống như đang nũng nịu nỉ non.
Đáy mắt Diêm Trạm sa sầm lại: “Tôi chỉ muốn có được em, có chỗ nào quá đáng? Tôi không chịu nổi em gần gũi những tên khác như vậy, em là của mình tôi.”
Hắn hôn đầu vai cô, xương quai xanh, thân thể lên xuống hung hãn mà bá đạo, dường như muốn đoạt được đáp án từ trên người cô.
“Diêm Trạm... tôi đói.” Giọng nói của Minh Thù đã yếu dần gần như không nghe thấy nữa, tình trạng hơi bất ổn. Khuôn mặt vốn đang ửng đỏ lúc này đã bắt đầu trở nên trắng bệch, Diêm Trạm lúc này mới hoảng hồn.
Hắn nhanh chóng đứng dậy dùng chăn bao lấy Minh Thù, đi tìm đồ ăn vặt cô chưa ăn xong, đút từng chút cho cô.
Minh Thù ăn rất chậm, cả người cuộn tròn trong lòng ngực hắn, thân thể mảnh khảnh làm cho trái tim Diêm Trạm quặn lên từng cơn đau.
Trông sắc mặt tái nhợt của Minh Thù làm cho đầu óc Diêm Trạm hỗn loạn không ngừng, hắn không biết sẽ nghiêm trọng như vậy... Hiện tại hắn hối hận đến nỗi muốn phế đôi bàn tay của mình.
Hắn lại làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy.
Sắc mặt Minh Thù dần dần chuyển biến tốt lên, cô co lại trên giường giống như không muốn để ý đến Diêm Trạm.
Diêm Trạm chân tay luống cuống: “Ôn Ý...”
“Xuống dưới.”
Diêm Trạm hơi biến sắc, hắn ôm lấy Minh Thù từ phía sau, giọng nói khô khốc: “Xin lỗi, tôi không biết... Tôi không nên ghen bậy, em đừng giận.”
Minh Thù ngược lại không giận dỗi, lúc đầu cũng là cô chọc giận hắn trước nhưng cảm giác đó thật sự không dễ chịu. Trước đây cô đều một mình vượt qua, cô sợ quen có hắn bên cạnh, về sau một mình không sống được nữa.
Con người đều có tính ỷ lại.
Cô cũng có.
Minh Thù không đuổi Diêm Trạm xuống nữa, cô nhắm mắt lại, nhiệt độ sau lưng cho cô một cảm giác an tâm, hô hấp dần dần ổn định lại.
Diêm Trạm không dám di chuyển, sợ chọc giận cô, cô sẽ thật sự đuổi mình xuống dưới.
Bây giờ suy nghĩ lại, cử chỉ của mình lúc nãy quả thật không khống chế được.
Có lẽ nếu như cô không giận hắn như vậy, hắn sao mất khống chế được... Diêm Trạm đương nhiên không dám trách cô.
Cô có làm loạn như thế nào đi nữa, hắn đều nhịn được, nhường được, cưng chiều được.
Thật sự chẳng biết bị bệnh gì.
Diêm Trạm thở dài ở phía sau, hôn lên cổ Minh Thù, vùi khuôn mặt trong tóc cô.
Em là ai...
-
Ngày thứ hai, Lục Mao nhìn thấy Diêm Trạm bị đuổi ra biệt thự vô cùng chật vật, còn giống như đã bị đánh...
Lục Mao: “...”
Chuyện gì đã xảy ra?
Diêm Trạm sửa sang lại trang phục, rời đi với bộ dạng kiêu ngạo tự đắc.
Cả ngày Lục Mao đều cảm thấy nụ cười của đại tiểu thư nhà hắn hơi đáng sợ, rốt cuộc Diêm gia đã làm gì với đại tiểu thư?
“À...” Lục Mao hoàn hồn, nhanh chóng bẩm báo:“Tình hình bên Lương Thần sao rồi?”
“Lương Thần chưa chết nhưng bị thương nghiêm trọng, nghe nói khuôn mặt cũng bị bỏng rồi. Lương gia không biết đắc tội người nào, hiện tại tổ chức rất loạn, tất cả tin tức đều là tin tức tiêu cực của Lương gia.”
“Diêm Trạm thì sao?”
“Diêm gia...” Lục Mao nghĩ tới bộ dạng chật vật sáng sớm hôm nay của Diêm Trạm, nuốt một ngụm nước bọt:
“Diêm gia dường như muốn nhúng tay vào, tôi nghe được tin đồn hình như Lương gia nắm giữ kỹ thuật hạng nhất.”
Minh Thù như đang nghĩ đến điều gì đó, lô hàng mà Hạ Nhàn muốn lấy về kia...
Cho nên hạng mục kỹ thuật này có khả năng có liên quan tới vũ khí.
“Thằng nhóc con kia ở đâu?”
Giọng nói oang oang của ông Ôn dọa Minh Thù giật mình. Cô nhìn Lục Mao, lão gia sao lại về rồi?
Lục Mao chột dạ, hắn có thể nói đêm qua hắn đã cáo trạng không?
Ông Ôn khí thế hung hăng từ bên ngoài chạy vào nhìn thấy Minh Thù, nổi giận lớn tiếng: “Diêm Trạm đâu? Kêu hắn ra đây!”
Minh Thù: “...”
Lục Mao: “...”
Nghe nói Diêm Trạm bị đuổi ra ngoài, lửa giận của ông Ôn mới hạ không ít nhưng vẫn giáo huấn Minh Thù một trận. Diêm Trạm này không thích hợp làm con rể, ông tuyệt đối không chịu, muốn làm con rể của ông, không có cửa đâu!
“Tiểu Ý, cha không có mong muốn gì khác, chỉ hy vọng nửa đời sau của con có thể tìm được một người yêu con thương con. Diêm Trạm... người này không thích hợp.” Ông Ôn nhọc lòng nghiêm túc giảng đạo lý cho Minh Thù.
“Cha, sao cha biết hắn không thích hợp?”
Ông Ôn hừ lạnh: “Con có biết sau lưng hắn đang làm cái gì không? Hắn tuyệt đối không đơn giản như con thấy. Tiểu Ý, đi theo hắn, nguy hiểm của con sẽ càng ngày càng nhiều. Cha không muốn con sống những ngày tháng như vậy.”
“Cha, cha cảm thấy con có thể đứng ngoài những chuyện này sao?” Minh Thù mỉm cười.
Ông Ôn cứng đờ.
Năm đó ông không muốn con gái dính đến những việc này.
Ông biết con đường ông đi là một con đường không thể quay đầu, không có phần cuối và điểm kết.
Nhưng ông không hy vọng con gái cũng đi cùng con đường này.
Nhưng sau này có vài lần ông suýt chút nữa mất đi con gái của mình, ông không thể không cho cô học cách bảo vệ bản thân, nhưng... có một số người trong cơ thể đã chảy dòng máu thiên phú như vậy.
“Đạp lên chiếc thuyền này, cha cảm thấy còn có ngày cập bến sao? Hay là theo gió vượt sóng làm vua, hay là thất bại thảm hại làm giặc, cha chọn cái nào?”
Ông Ôn lại một lần nữa cảm thấy đúng là con gái đã lớn rồi.
“Đương nhiên là làm vua.”
Minh Thù bỏ cây kẹo vào trong miệng, cười nói: “Vậy sao cha không nói rốt cuộc Lương gia nắm giữ cái gì đáng để cha từ xa như vậy chạy tới đây.”
Ông Ôn rất ít khi tới Thanh Thị. Lần trước ông biết chuyện của mình và Diêm Trạm nhưng chỉ gào mấy tiếng trong điện thoại. Ngoài miệng phản đối, thực tế trong lòng chắc cũng không còn nhiều phản đối.
Dù sao ông Ôn cũng để con gái tự làm chủ tất cả mong muốn.
Nhưng lần này ông lại đích thân tới. Không trùng hợp như vậy, Lương gia lại gặp chuyện không may...
Sắc mặt ông Ôn cứng đờ, một lát sau chỉ lắc đầu: “Quả thật là già rồi.”
Ông Ôn sai Lục Mao xuống dưới, mới chậm rãi mở miệng.
Lương gia có một thiên tài vũ khí, ban đầu là vì một thế lực ở khu vực Trung Đông mà bán mạng, sau lại xảy ra mâu thuẫn gì đó, người nhà họ Lương này chạy trốn còn đem theo cả kỹ thuật quan trọng hạng nhất.
Nói chung là hắn muốn trốn về nước, đáng tiếc không may mắn chết giữa đường.
Nhưng bọn họ không tìm được đồ thất lạc, khả năng lớn nhất là hắn đã đem kỹ thuật đó cho Lương gia.
Nếu có thể vận dụng tốt kỹ thuật hạng nhất này, không chỉ là kiếm tiền làm giàu đơn giản như vậy, còn có khả năng tranh giành quyền lực địa vị của đất nước.
Cho dù ông Ôn không còn nhiệt huyết như hồi trẻ nữa nhưng dưới ông còn có anh em, còn có nhiều người chờ bát cơm. Ông không thể không tham gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT