Ngày hôm sau, chín giờ Diêm Trạm mới dậy. Chuyện hôm qua tựa như nằm mơ, hắn không thấy người trong phòng nhưng cũng không nghĩ nhiều, thu xếp một chút rồi xuống lầu.

Trong phòng khách chỉ có Lục Mao ngồi trên ghế sofa mắng người. Thấy hắn xuống tới, Lục Mao lập tức đứng lên.

“Diêm gia.”

“Ôn Ý đâu?”

Lục Mao nuốt ực một cái: “Đại tiểu thư đi rồi, Diêm gia cũng có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”

Diêm Trạm: “…”

Lại chạy rồi?

Ăn sạch rồi liền bỏ chạy?

Đợi đã, sao lão tử lại nói “lại”?

Cái này không quan trọng, quan trọng là… kẻ thần kinh kia ngủ với hắn mà lại không muốn chịu trách nhiệm?

Giá trị của hắn như vậy, ngủ một đêm kiểu gì cũng phải trăm vạn chứ! Cô lại dám ngủ xong thì thôi như vậy!

“À đúng rồi, đại tiểu thư bảo tôi giao cái này cho Diêm gia.” Lục Mao loạt soạt lôi ra một phong thư.

Diêm Trạm cầm lấy, từ phong thư đổ ra một tấm séc và một tờ giấy.

… Làm quá kém, miễn cưỡng cho anh năm trăm ngàn.

Diêm Trạm bóp tấm séc, toàn thân đều là ẩn số bạo lực.

Khỉ chứ, cô coi lão tử là ai, Ngưu Lang sao?

Làm quá kém? Là ai đè nặng không cho hắn động đậy!

Đây là vu oan!

Lão tử không phục!

Lão tử sẽ đi triệu tập hết người của phe cô, xem cô còn lấy gì để kiêu ngạo.

Đợi cô khuynh gia bại sản rồi sẽ có lúc cô phải khóc.

Diêm Trạm muốn quăng tấm séc kia nhưng cuối cùng vẫn coi như bảo bối nhét trong người, khí thế hung hăng ra khỏi biệt thự rồi gọi người đến đón mình, một đường thẳng đến Giang Châu.

Lấy khí thế linh đình, dọn sạch đám lâu la tàn dư kia.



Minh Thù đâu phải lần đầu không chịu trách nhiệm nên không có chút áp lực nào, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.

Lúc không có chuyện gì làm thì đến chỗ Quý Việt An ăn uống hết mình.

Cuộc thi Quý Việt An tham gia đã vượt qua vòng đấu loại. Trong thời gian đó có mấy lần Lương Thần phái người qua quấy rối nhưng Quý Việt An có phòng bị, chưa lần nào để Lương Thần thực hiện được.

Công ty Phú Thịnh của Lương Thần lúc nào cũng đứng đầu về khoa học và công nghệ, tiến vào trận chung kết hoàn toàn không thành vấn đề cho nên không hề ngạc nhiên. Một tháng sau trên trận chung kết, Minh Thù đụng mặt Lương Thần.

Một khoảng thời gian không gặp, Lương Thần lột xác từ một công tử đào hoa thành một tổng tài bá đạo, được người khác vây quanh. Đứng cạnh hắn là một người phụ nữ, không ai khác chính là Phạm Tuyết Ny trước kia theo đuổi Quý Việt An.

Xem ra Lương Thần vẫn không từ bỏ đại nghiệp cướp đi tất cả những bóng hồng bên cạnh nam chính.

Phạm Tuyết Ny một thân hàng hiệu ôm cánh tay Lương Thần, kiêu ngạo như tiểu công chúa, đặc biệt là nhìn thấy Quý Việt An còn cố ý ưỡn thẳng sống lưng.

“Ôn tiểu thư, lại gặp nhau rồi.” Lương Thần đứng trước mặt Minh Thù, cố ý ôm hông của Phạm Tuyết Ny.

“Đúng vậy, vui không?” Minh Thù nghẹo đầu cười:

“Vui đến muốn khóc sao?”

Lương Thần nhếch miệng phát ra một điệu cười lạnh: “Gặp được Ôn tiểu thư đương nhiên là vui, chỉ là một lúc nữa kẻ muốn khóc e là các người.”

“Lấy được vị trí số một đương nhiên phải khóc.” Minh Thù mỉm cười.

“Sự tự tin của Ôn tiểu thư thật khiến người khác nhìn với cặp mắt khác.” Lương Thần cũng cười theo, đáy mắt ẩn chưa sự mơ hồ:

“Có điều vị trí số một này cũng không dễ lấy như vậy, Ôn tiểu thư tuyệt đối không nên làm trò cười.”

“Không sao, bỏ tiền mua một cái là được.” Trẫm chính là tự tin như vậy, nhét đồ ăn vặt không nín nhịn.

Lương Thần: “…”

Người xung quanh không nhịn được sự kinh ngạc. Đây chính là cuộc thi khoa học công nghệ lớn, sao có thể bỏ tiền mua? Xem là trò chơi trẻ em chắc?

Người tới dự thi đa số là người trẻ tuổi, ít người biết đến Minh Thù, trong lòng tự động nâng Minh Thù lên đến hàng ngũ thiên kim tiểu thư.

“Này, cô xem đây là trận đấu nào, có thể bỏ tiền ra mua sao?” Phạm Tuyết Ny kiêu ngạo lên tiếng. Trong khoảng thời gian này Quý Việt An đi gần cô nhất, Phạm Tuyết Ny cũng vì tức giận mới đi cùng Lương Thần nhưng Quý Việt An không quan tâm.

“Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, tiền không giải quyết được việc… thì còn có cái này.” Minh Thù lắc lắc nắm đấm.

Trẫm đang giảng đạo lý.

Cô gái đối diện nở nụ cười ôn hòa nhưng Phạm Tuyết Ny vẫn không nhịn được lùi về sau một bước, níu chặt cánh tay Lương Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đề phòng lại oán hận nhìn cô.

Lương Thần giữ nụ cười: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”Đều tại cô ta… Quý Việt An mới lạnh lùng với mình, cô ta có gì tốt.

Lương Thần đưa Phạm Tuyết Ny vào sân, Minh Thù đứng không nhúc nhích. Đợi Lương Thần đi rồi, Quý Việt An mới lên tiếng: “Hình như cô có thù oán với Lương Thần?”

“Không thù.” Trẫm và hắn có thể có thù hằn gì, trẫm chỉ là vì giá trị thù hận, vì đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt là chính nghĩa.

“Không thù oán gì sao cô rất không vừa mắt dáng vẻ của hắn?”

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Bởi vì hắn không biết nấu cơm.”

“…” Tốt, lý do này rất vững vàng: “Đi thôi, vào sân.”

Trong sân, mấy người trong công ty của Quý Việt An đều đã đến, lúc này có chút khẩn trương, lại có chút kích động.

Vị trí của họ là chỗ hơi xa, Lương Thần ngồi phía trước, hắn nghiêng đầu nhìn lại lộ ra một nụ cười có thâm ý khác nhìn về phía Minh Thù.

“Hắn cười gì vậy?” Minh Thù khều Quý Việt An: “Còn cười âm hiểm như vậy.”

Quý Việt An lắc đầu, có chút không yên lòng hỏi người thân cận bên cạnh: “Anh kiểm tra ổn cả rồi chứ? Không vấn đề gì chứ?”

“Tôi kiểm tra rồi, không vấn đề gì.” Người này cam đoan.

Tác phẩm dự thi của họ giờ đã giao trong tay nhân viên làm việc sau sân khấu, một lát nữa lúc ra sân mới có thể lấy được.

Bọn họ để một người trông coi sau sân khấu, chắc không xảy ra vấn đề gì…

Nhưng nụ cười kia của Lương Thần khiến trong lòng Quý Việt An có chút bất an.

Sản phẩm khoa học của công ty Phú Thịnh là người máy. So với người máy hiện tại xuất hiện, người máy này có thể nói là siêu việt hơn rất nhiều, đạt được sự khen ngợi nhất trí từ phía chính phủ.

Tiếp theo chính là Quý Việt An.

Tác phẩm của bọn họ không thay đổi gì, chỉ là thêm một vài chức năng so với thời điểm ở vòng loại, có thể khiến người ta trải nghiệm càng chân thực hơn.

Quý Việt An tổ chức rõ ràng cho mọi người triển khai biểu diễn, sau đó mời mọi người đến dùng thử.

Thứ này không giống người máy có thể nhìn trực tiếp, cần phải tự mình trải nghiệm sau đó mới có thể phán đoán cho nên ban giám khảo đều phải lần lượt dùng thử.

Nhưng người dùng thử đầu tiên là người của chính phủ chuẩn bị, đây cũng là vì phòng việc ngoài ý muốn.

Sau khi người đầu tiên dùng thử, biểu hiện không có vấn đề gì, sau đó truyền lại cho ban giám khảo nhưng sau khi ban giám khảo đầu tiên dùng thử chỉ nhíu mày, thậm chí là lắc đầu.

Trong lòng Quý Việt An hơi hồi hộp.

Thực sự xảy ra vấn đề…

Hắn nhìn về hướng Minh Thù theo bản năng. Người đằng sau bắt chéo chân ăn đồ ăn vặt, đặc biệt nổi bật trong một đám người yên lặng theo dõi cuộc thi.

“Quý tiên sinh, cái này của cậu rất không ổn định.” Ban giám khảo cuối cùng cũng lên tiếng:

“Hình ảnh bị đứt gãy thì không nói, theo đó còn rất dễ mơ hồ, cái này còn không bằng cái ở vòng loại trước đó…”

“Không thể nào.” Quý Việt An lắc đầu, cái ở vòng đấu loại sao có thể so với cái hiện tại này.

Quý Việt An nhìn Lương Thần ngồi bên dưới cười ung dung sao còn không hiểu, nhất định là hắn giở trò.

Hắn ổn định tinh thần, hỏi người chủ trì có thể để hắn xem thử không.

Sau khi người chủ trì hỏi ý kiến ban giám khảo, đồng ý cho hắn nhìn.

Không khác nhiều so với ban giám khảo nói, đúng là có vấn đề đó. Hắn không biết Lương Thần đã làm thế nào, nhưng…

Quý Việt An hơi cúi đầu: “Sản phẩm này quả thật có vấn đề, có điều chúng tôi có mang theo phụ tùng, các vị giám khảo có thể cho tôi thêm một cơ hội không.”

Trọng điểm của cuộc thi khoa học kỹ thuật này không phải là thi đấu, mà là kỹ thuật. Ngồi bên dưới đều là những đại lão trong ngành khoa học kỹ thuật, thứ bọn họ muốn thấy là có thể khiến cho khoa học kỹ thuật phát triển.

Thỉnh cầu của Quý Việt An có chút không hợp quy tắc nhưng hắn không thay đổi tác phẩm dự thi, chỉ là đổi một thiết bị. Sau khi thảo luận, họ đồng ý thỉnh cầu của Quý Việt An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play