“Sao cô lại ở nhà tôi?” Quý Việt An thở dài hai tiếng, nhìn Minh Thù một cách đề phòng.

Nụ cười Minh Thù không đổi: “Đi ngang qua anh tin không?”

Ai tin chứ!

Đi ngang cũng ghé vào nhà hắn!

Quý Việt An lắc đầu.

Minh Thù dùng thực lực chứng minh cho Quý Việt An thấy thế nào là nói phét chân chính: “Tôi thấy vừa rồi có kẻ gian trèo lên cho nên tôi định bắt trộm.”

Quý Việt An: “…”

Minh Thù bình tĩnh thong thả cứ như là cô nói thật, nhưng diễn biến hiện giờ chỉ cần người không bị mù cũng biết.

Làm gì có ai bắt trộm theo người khác đi vào nhà, chẳng lẽ không nên báo cảnh sát sao!



Minh Thù ngồi trên ghế sofa uống trà, Quý Việt An ngồi đối diện cô xoa chân mày.

Cô gái bị dọa sợ kia là Phạm Tuyết Ny, lúc này đang cẩn thận quan sát Minh Thù.

“Việt An…”

“Tuyết Ny, em về trước đi.” Quý Việt An cắt lời Phạm Tuyết Ny:

“Hôm nay rất cảm ơn em. Không còn sớm nữa, anh không tiễn em, về cẩn thận, có gì gọi điện cho anh.”

Lệnh đuổi khách này vừa nhanh vừa vội, không chút nể tình nhưng cuối cùng lại để lại chỗ hổng. Phạm Tuyết Ny “ừ” một tiếng, nhìn Minh Thù hai cái, có chút không tình nguyện xách túi rời đi.

“Vậy anh nghỉ sớm một chút, mai em tới đón anh.”

Minh Thù mím khuôn miệng nhỏ, chân mày đều là ý cười. Nam chính quả là nam chính, thoắt cái đã giải quyết xong một cô gái.

“Ôn… Ôn tiểu thư.” Phạm Tuyết Ny rời đi, Quý Việt An liền mở miệng:

“Người vừa chạy đi là đồng bọn của tiểu thư? Tại sao cô lại muốn đến nhà tôi?”

“Tôi không có đồng bọn ngu như thế.” Minh Thù đặt ly trà xuống.

“Người vừa rồi là Lương Thần, tôi không biết anh ta tới nhà anh làm gì. Dù sao tôi đã theo anh ta đến đây.”

Minh Thù sửa lại: “À, theo dõi.”

Quý Việt An: “…”

Hắn biết Lương Thần là anh chàng đào hoa có tiếng nhưng nhà họ Lương và nhà họ Quý hoàn toàn không cùng cấp bậc. Nếu nhà họ Lương là cao ốc chọc trời thì nhà họ Quý chỉ là tòa nhà nhỏ.

Hắn chưa từng tiếp xúc với Lương Thần, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Lương tại sao lại muốn đến nhà hắn?

Lại còn vào buổi đêm…

“Ôn tiểu thư, lời từ một phía cô, tôi có lý do gì để tin?”

“Anh có tin hay không liên quan gì đến tôi.” Minh Thù nhìn quanh bốn phía, dừng lại nhà bếp kiểu mở của Quý Việt An:

“Nhà anh có gì ăn không?”

Quý Việt An: “…”

Nói việc chính!

Muốn ăn gì!

Loẹt quẹt (1)…

Sắc mặt Quý Việt An quýnh lên.

Minh Thù nhìn phòng bếp đầy đủ tiện nghi của Quý Việt An như là mở ra cánh cửa của thế giới mới, không chỉ là nữ chính biết nấu ăn, nam chính cũng biết!

[…] Đây coi như là cánh cửa thế giới mới của nơi nào, ký chủ xin cô cố gắng để người ta muốn đánh chết cô được không?

Trong tủ lạnh của Quý Việt An đầy đủ vô cùng. Minh Thù dựa vào tủ lạnh, ăn cherry ở bên trong. Quý Việt An quay đầu nhìn cô, sắc mặt tối sầm, cô quả là không khách sáo.

“Ôn tiểu thư, cô nói người vừa chạy đi là Lương Thần, tại sao Lương Thần lại muốn đến nhà tôi?”

“Chắc là thầm mến anh nên muốn đến trộm đồ của anh để an ủi nỗi khổ tương tư.” Minh Thù mở miệng là nói bậy, vu oan cho sự trong sạch của Lương Thần.

Đương nhiên Quý Việt An không tin: “Tôi và Lương Thần vốn không quen nhau. Tôi biết anh ta, anh ta chưa chắc đã biết tôi.”

Minh Thù líu lưỡi: “Sao anh biết hắn không biết anh, có lẽ người ta thầm mến anh nhiều năm rồi.”

Quý Việt An không nóng giận nữa: “Chi bằng cô nói hắn là anh em mất tích nhiều năm của tôi.”

“À, vậy thì thế đi.” Minh Thù đồng ý, còn ngạc nhiên hỏi hắn:

“Có điều cha anh thật lợi hại, dám cắm sừng Lương gia.”

Quý Việt An: “…”

Nấu cơm thôi! Nấu cơm thôi!

Quý Việt An không hiểu sao mình muốn cùng ăn cơm với Minh Thù nhưng nhìn cô ăn ngon quá, Quý Việt An cũng đói bụng, vùi đầu ăn.

Thực ra bọn họ chỉ ăn cơm chiên trứng nhưng Quý Việt An bỏ thêm rất nhiều thứ trong đó, đủ ngũ vị, nhìn đặc biệt hấp dẫn.

Minh Thù ăn sạch cơm trong đĩa. Nếu không phải thấy Quý Việt An ăn, trong nồi đã hết sạch, đoán chừng cô còn thêm chén nữa.

Cô cầm ly nước lọc ừng ực uống cạn nửa ly, vẻ mặt đầy ý cười ấm áp: “Cảm ơn đã khoản đãi.”

Quý Việt An: “…” Đâu có muốn khoản đãi cô.

Quý Việt An dọn khay vào phòng bếp. Hắn lại ngồi đối diện với Minh Thù, vào thẳng chủ đề: “Ôn tiểu thư, tôi rất ngạc nhiên sao cô lại giúp tôi.”

Hắn không quen cô nhưng ở chỗ kia, cô lại đề xuất có thể giúp cho kiến nghị của hắn, hơn nữa còn nói có thể đầu tư… Trên trời sao có thể rơi xuống miếng bánh ngon như vậy.

Cho nên lúc đó hắn từ chối.

Người đưa hắn ra ngoài nói nếu đổi ý có thể liên hệ bất cứ lúc nào.

Minh Thù vuốt bụng, giọng nói nhẹ bẫng mang theo chút khen ngợi: “Bởi vì anh biết nấu cơm.”

Quý Việt An: “…” Làm ơn đi, lúc cô đề xuất giúp tôi sao cô biết được tôi biết nấu cơm!

Cô gái dựa vào ghế, chân mày mang ý cười, không đẹp trai lạnh lùng như lúc ở night club, ngược lại thêm mấy phần mềm mại.

Sắc vàng bao lấy cô phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên cô, làn da trắng nõn càng lộ vẻ mịn màng.

Quý Việt An nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút nóng. Hắn đứng dậy ngồi xuống ghế sofa bên kia: “Ôn tiểu thư, cô có mục đích gì hãy nói thẳng ra. Hiện giờ tôi không có gì cả, chỉ có cái mạng này.”

Minh Thù bắt chéo chân để mình ngồi thoải mái hơn.

“Không có mục đích gì cả, thật sự là đi ngang qua.” Tin tôi đi nam chính đại nhân.

Quý Việt An: “…” Hoàn toàn không tìm được lý do để tin.

Lương Thần… Ôn… Cô tên gì nhỉ?

Chỉ nghe thấy có người gọi cô là Ôn tiểu thư nhưng tên gì thì hắn không biết.

Cái này không quan trọng, quan trọng là… hai người kia đang chơi trò gì?

“Cô nói Lương Thần đến nhà tôi trộm đồ?” Quý Việt An nhìn về hướng Minh Thù nhưng không thấy người. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía thấy người đứng bên cạnh tủ lạnh, khóe miệng hắn không nhịn được méo xệch, cô chưa ăn no sao?

Hơn nửa nồi cơm chiên đều vào bụng cô rồi!

“Lương Thần tới nhà tôi trộm thứ gì?” Trong tay hắn có gì đáng để phú nhị đại Lương Thần kia mơ ước? Dự án kia sao? Nhưng hắn vốn không mang dự án kia về nhà, cho dù muốn trộm tài liệu cũng không nên tới đây.

“Chắc là trộm anh.” Minh Thù ác lạ, vớ lấy ít cherry cuối cùng của hắn.

Quý Việt An: “…”

Quý Việt An kìm lửa giận, vào phòng ngủ lật một hồi. Trong đây để cái gì hắn đều rõ, nhưng cũng không thiếu thứ gì.

Khi hắn mở tủ quần áo ra phát hiện hình như ngăn kéo trong tủ bị người ta động vào, hắn thấy hơi lạ, trong này không có gì…

Chỉ có quà tặng ngày mai sẽ tặng cho bà nội, hôm qua hắn cầm về rồi để trong tủ quần áo.

Bà nội nhà họ Quý đối xử với hắn không tính là tốt nhưng suy cho cùng cũng là trưởng bối. Nếu hắn không làm vậy, những người kia lại lấy hắn làm chủ đề bàn tán.

Nhưng hắn chỉ mua dây chuyền bình thường, Lương Thần có thể dễ dàng mua mấy sợi, có cần phải đến trộm không?

Hộp quà vẫn ở đó.

Quý Việt An cầm hộp quan sát một lát rồi mở ra nhưng thứ bên trong khiến hắn trợn tròn mắt, cái này… không phải sợi dây chuyền hắn mua.

Sợi dây chuyền này nhìn qua có hơi cũ nhưng chế tạo cực kỳ công phu, mặt trên khảm ngọc quý, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ hơn nữa có cảm giác đã rất lâu đời.

***

(1) Tiếng dép của Minh Thù đó mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play