Ngọc Huy nổi giận mở cửa phòng đi ra ngoài, tìm mãi mới tìm được căn phòng của Minh Thù.
Hắn nhảy cửa sổ vào, người ở bên trong ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Ngươi học được chuyện trèo cửa sổ rồi sao, người nào dạy ngươi đấy?”
“Vô sự tự thông.” Ngọc Huy đắc ý tiện tay đóng cửa sổ lại, đồng thời nghiêm túc đưa ra yêu cầu:
“Sư phụ, ta muốn ngủ với người, nếu không... ta ngủ không được.”
Minh Thù gác chéo chân, ánh mắt quan sát một lượt trên người hắn: “Nể tình ngươi nhiều năm như vậy chưa từng được ngủ, ta xem ngươi cũng đang có tinh thần lắm, không ngủ một ngày cũng không sao.”
Trong lòng Ngọc Huy bắt đầu chửi mắng.
Thường ngày cứ hoài nghi đầu óc mình bị hâm mới thích cô.
“Sư phụ, ngày hôm nay Ngô Đồng tìm đến ta.” Lão tử không phải nói đùa vấn đề này, dù sao lão tử cũng không đi.
“Sau đó thì sao?”
“Nàng ta nói ta sẽ hại người.” Ngọc Huy tiến tới:
“Người cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Ngô Đồng nói rất có lý cho nên bây giờ ngươi đổi người ngươi thích đi. Tiên giới vẫn có rất nhiều tiểu tiên nữ tốt, sư phụ còn có thể cho làm mai cho ngươi.”
Ngọc Huy trợn tròn mắt, giận đến mức dùng miệng mình chặn miệng Minh Thù. Hắn ngồi trên người cô, hôn gấp gáp.
“Người rõ ràng thích ta, vì sao không thừa nhận?” Ngọc Huy thở hổn hển, giận dỗi hỏi cô.
“Ta thích ngươi chỗ nào?” Tay Minh Thù yếu ớt chống đỡ hắn, tránh việc hắn té xuống.
“Nếu để cho ngươi hiểu lầm, ta sẽ thay đổi.”
“Chúng ta đều như nhau!”
“Như nào?”
Ngọc Huy tự mình làm mẫu: “Như vậy!”
“Sư phụ nhiều năm rồi không có bạn, khó tránh khỏi không cầm lòng được. Với dáng vẻ này của ngươi, ta miễn cưỡng có thể để ngươi làm ấm giường cho ta.” Minh Thù nâng cằm hắn hôn một cái.
“Nhưng ngươi nghĩ ta thích ngươi là chuyện không thể.”
Ngọc Huy: “...”
Lưu manh.
Nghĩ chuyện ngủ mà không chịu trách nhiệm, đâu có dễ dàng như vậy.
Xem lão tử là gì!
Ngọc Huy rời xuống, dựa vào bên cạnh bàn, cúi thấp xuống nhìn mặt cô: “Người thực sự cảm thấy Ngô Đồng nói đúng?”
Cô là tiên tôn thân phận tôn quý, có điều cấm kỵ cũng bình thường.
“Về ngủ đi.”
Minh Thù đứng dậy: “Lúc không có chuyện gì làm thì tu luyện thêm, đừng suy nghĩ tung tung. Đầu óc hư hại vì nghĩ nhiều thì ta đi đâu kiếm về cho ngươi thay.”
Ngọc Huy: “...”
Có phải cô đang mắng hắn hay không?
Lão tử thiên tài như vậy, thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể suy nghĩ đến nỗi đầu óc hư hại.
Ngọc Huy tức giận theo cô, đi lên trước cô một bước: “Ta nói rồi, ta muốn ngủ với người, không ở cạnh người ta dễ dàng nghĩ lung tung. Như vậy lúc tu luyện sẽ không thể chuyên tâm, không chuyên tâm thì dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.”
Minh Thù: “...”
Một lúc lâu, Minh Thù cởi áo khoác ra đi tới. Ngọc Huy lộ ra một nụ cười chiến thắng ôm Minh Thù vào lòng, ngón tay vòng quanh tóc cô.
“Sư phụ, người trước đây thực sự thích Tạ Sơ Dương sao?”
Nguyên chủ nhất định là thích Tạ Sơ Dương nhưng cô... lại không thích.
“Ta mà thích hắn thì ngươi vẫn muốn đi giết hắn sao?” Ngươi có thể buông tha cho mục tiêu giá trị thù hận của trẫm được không.
“Đương nhiên, sư phụ chỉ có thể thích ta.”
Ngọc Huy rất ngạo nghễ: “Tạ Sơ Dương không xứng với sư phụ.”
“Vậy ngươi cảm thấy mình xứng với ta chỗ nào? Thân phận, thực lực?” Tiểu yêu tinh cũng thật dám nói.
“Ở đây.”
Lúc này Minh Thù ngẩng đầu, nụ cười xán lạn nói từng chữ: “Cũng không có gì đặc biệt.”
Ngọc Huy nghiêng người đè Minh Thù xuống dưới, hôn mặt cô: “Sư phụ muốn thử một chút không? Xem ta rốt cuộc thế nào?”
“Ngươi có ngủ hay không? Không ngủ thì đi tu luyện đi.”
Ngày thứ hai Ngô Đồng nhìn thấy Minh Thù và Ngọc Huy đi ra từ một căn phòng hẳn là đã có lòng muốn chết nhưng nàng không khuyên được tiên tôn, cũng không thuyết phục được Ngọc Huy, chỉ có thể giữ im lặng.
Cũng may mắn Cửu Liên sơn không có những người khác.
Chỉ là Dạ Nguyệt chân quân...
Nhất định phải trông coi kỹ Dạ Nguyệt chân quân, không thể để cho hắn phát hiện mối quan hệ giữa tiên tôn và Ngọc Huy.
Có đôi khi Ngọc Huy to gan trêu chọc Minh Thù ngay trước mặt Dạ Nguyệt chân quân, Ngô Đồng kinh hồn bạt vía chặn Dạ Nguyệt chân quân lại. Thật đúng là không thể để cho Dạ Nguyệt chân quân phát hiện điều khác thường.
“Tiên tôn, tiên tôn.” Dạ Nguyệt chân quân hấp tấp tiến đến: “Đồ đệ người và Sơ Dương tiên tôn đánh nhau rồi.”
Ngô Đồng chạy đến: “Làm sao đánh nhau?”
“Ta cũng không biết, ta nghe những người khác bàn luận mới biết. Tiên tôn đâu?”
Minh Thù như mới vừa thức dậy, y phục chưa buộc lại. Cô đi nhanh đến, ý cười nơi khóe miệng hơi lạnh lẽo: “Ở đâu?”
“Ở núi hoang bên kia. Không biết vì sao Ngọc Huy đi đến đó, Sơ Dương tiên tôn trở về thì gặp hắn.”
Lúc Minh Thù đến đã có không ít người đứng ở một đám mây bên cạnh để xem.
Long Sa Tuyết cũng có ở đó, nàng ta nhìn thấy Minh Thù đầu tiên. Tuy cô đã lâu không xuất hiện nhưng Long Sa Tuyết vẫn chú ý đến Minh Thù. Lúc này thấy được cô, Long Sa Tuyết mang biểu cảm rất ghê rợn, dường như nhớ tới chuyện mình đã trải qua lúc đó.
Nhưng chỉ trong giây sau, nàng ta liền để lộ ánh nhìn có chút hả hê.
Minh Thù bay xuống trước mặt Long Sa Tuyết, đưa tay lên đã khiến người rơi xuống đất. Long Sa Tuyết đến một chữ cũng không kịp nói.
Chúng tiên: “...”Đã nhiều năm như vậy mà Ngân Tranh tiên tôn lại vẫn không muốn gặp Long Sa Tuyết, quả nhiên là yêu đến thâm trầm.
Đáy lòng Long Sa Tuyết bỗng chốc dâng lên cảm giác nhục nhã, đưa tay lên đánh ra một đòn pháp thuật đánh đầy sát khí.
Hai người đánh vài chiêu, Long Sa Tuyết lần nữa bị rơi xuống đất. Minh Thù đứng bên cạnh nàng ta, giữa chân mày tràn đầy ý cười: “Ngươi lại đánh không thắng ta. Không sao, ngươi có thể tức giận nhiều hơn, càng tức giận càng xinh đẹp.”
Có giận sẽ có giá trị thù hận.
Có giá trị thù hận sẽ có đồ ăn vặt.
Long Sa Tuyết: “...”
Kẻ điên này.
“Ầm ầm...”
“A.”
Âm thanh xa xa kinh động đến chúng tiên đang vây xem, Minh Thù nhìn về bên kia.
Một trụ đá đã bị phá thành hai đoạn đang ầm ầm đổ xuống, còn Ngọc Huy bị một trận pháp màu vàng vây khốn. Tạ Sơ Dương anh tuấn ngự ở trên trên không lạnh lùng nhìn trận pháp màu vàng.
Minh Thù xách Long Sa Tuyết đến, đi qua phía Tạ Sơ Dương.
Long Sa Tuyết giãy giụa: “Người làm cái gì vậy, buông ta ra!”
Minh Thù cười rồi nói: “Ta mang ngươi đi gặp phu quân ngươi. Ngươi đừng giãy giụa không thì té xuống bây giờ. Gương mặt đó của ngươi không thể rơi vỡ được.”
Long Sa Tuyết muốn nói sao mặt mình lại rơi vỡ được nhưng nghĩ lại thực lực của cô, Long Sa Tuyết lại không chắc chắn lắm.
Nàng ta nhìn người càng ngày càng gần, dần lo lắng.
“Ngân Tranh, đã lâu không gặp.” Tạ Sơ Dương quay người trên không trung, mặt mày lạnh nhạt nhưng giọng nói lại có vài phần thân thiết.
Long Sa Tuyết thấy Tạ Sơ Dương căn bản không nhìn mình, trong lòng không khỏi trầm xuống. Năm đó mình bị Ngân Tranh ức hiếp như vậy hắn cũng không hề ra tay, lần này thì sao?
Vì sao nàng gả cho Ly Mặc, rồi gả cho Tạ Sơ Dương vẫn rơi vào kết cục như vậy...
Ngu Điệp và Tạ Sơ Dương trước đây đều tôn trọng nhau. Tạ Sơ Dương đối với nàng ta tốt như vậy, vì sao đến lượt nàng thì lại không thể?
*
Minh Thù chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi, thật ra cơ thể thể vẫn rất thành thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT