Chuyện trọng đại như dời cung, bên phía Tiên Đế đã hỏi qua mấy lần. Đợi dời cung xong, các vị tiên quân của tiên giới lũ lượt đến Cửu Liên sơn chúc mừng.
Có điều bọn họ nghe nói, tiên tôn không mở yến hội, chỉ nhận lễ.
Để tránh có người không biết, lối vào Cửu Liên sơn còn đề một tấm bảng đặc biệt lớn.
Tiên giới đã lâu không xuất hiện người thanh kỳ (1) như vậy, càng hoài nghi thêm Minh Thù bị việc đại hôn của Tạ Sơ Dương làm cho tức điên rồi.
Chỉ có Dạ Nguyệt chân quân biết sự thật, tiên tôn của các người căn bản không phải vì Sơ Dương tiên tôn, cô chính là đến để ăn.
Chí ít thì bây giờ là vậy.
Phong cảnh của Cửu Liên sơn là nơi đẹp nhất, non xanh nước biếc, tiên khí nồng đậm, nói là phong thủy bảo địa cũng không quá.
“Vậy tại sao không có người ở?”
Minh Thù ăn món canh Liên Lý Đào Hoa mà Dạ Nguyệt chân quân mới làm, vừa ăn vừa hỏi.
Dạ Nguyệt chân quân vừa bình tĩnh vừa kỳ quái: “Tiên tôn không biết sao… Trước kia Cửu Liên sơn là nơi ở của Ất Nam tiên tôn, người biết rồi chứ? Sau khi Ất Nam tiên tôn qua đời, Cửu Liên sơn được giao cho Cảnh Phong chân quân ngày đó đang ở thời kỳ cực thịnh. Chuyện ngày đó hẳn là tiên tôn đã nghe nói, sau khi Cảnh Phong tiên tôn sai phạm, bị giáng chức xuống nhân gian, Cửu Liên sơn liền bỏ trống.”
Tiên giới bổ sung nhân lực chậm, hơn nữa người mới thăng lên cũng không có tư cách ở một nơi như Cửu Liên sơn. Những người còn lại đều sống rất tốt ở chỗ của mình, không cần thiết phải tốn kém chuyển chỗ.
Cho nên Cửu Liên sơn cứ bỏ trống như vậy.
“Cái này là làm cho bản tiên tôn ăn hả.” Minh Thù cảm thán:
“Có tầm nhìn.”
Dạ Nguyệt chân quân: “…” Mở miệng ra là ăn.
Thân là một tiên tôn, có thể có chút khí phách lạnh lùng không ăn hương khói nhân gian được không.
“Thời gian không còn sớm, ta phải về thôi.” Dạ Nguyệt chân quân đặt đồ trong tay xuống:
“Tiên tôn, người ở Cửu Liên sơn vẫn nên cẩn thận một chút, ta nghe nói Cửu Liên sơn này có thần thú, có điều chưa ai nhìn thấy.
“Không ở lại qua đêm sao?” Minh Thù giữ chân.
Đồ ăn đêm chưa chuẩn bị mà.
Khóe miệng Dạ Nguyệt chân quân giật một cái, cũng may ở đây không có người khác.
“Bữa khuya cho tiên tôn đã chuẩn bị xong, bảo Ngô Đồng hâm nóng cho người là được.”
Minh Thù lập tức vui vẻ phất tay: “Không tiễn.”
Dạ Nguyệt chân quân: “…”
Dạ Nguyệt chân quân rời khỏi tiên cung, đi được một đoạn lại nghĩ tới một việc, vội quay trở lại. Minh Thù còn lười biếng ngồi bên chiếc bàn bạch ngọc, nhìn trân trân cái chén bằng ngọc lưu ly trống không.
Minh Thù đảo mắt: “Ấy, Dạ Nguyệt chân quân áy náy muốn trở lại tiếp tục làm cơm cho bản tôn sao?”
Dạ Nguyệt chân quân thẹn thùng: “Tiên Đế bảo ta đưa thiếp mời Thiên Lộc Yến cho người, đến lúc đó người hãy nể mặt mà lộ diện nhé.”
Minh Thù cầm tấm thiếp mời mỏng như cánh ve: “Để làm gì, có đồ ăn không?”
Dạ Nguyệt chân quân hít sâu một hơi: “Thiên Lộc Yến mà tiên tôn cũng quên?”
Minh Thù bất động, Dạ Nguyệt chân quân chỉ có thể giải thích: “Con cháu tiên gia các nơi tuyển chọn nếu được vị tiên tôn nào đó nhìn trúng ở Thiên Lộc Yến sẽ có cơ hội bái nhập môn hạ.”
Tiên không nhất định đều ở tiên giới, còn có rất nhiều người phân tán ở nhân gian hoặc những nơi khác giống với thế hệ sau của tiên quân tiên giới, những thế hệ sau này đều được thống nhất xưng là con cháu tiên gia.
“Đại hội bái sư?” Không mới mẻ gì cả.
“Vâng… Người muốn hiểu như vậy cũng được.” Dù sao cũng na ná ý đó.
“Ồ, có đồ ăn?” Vấn đề lại quay về ban đầu.
“Có.”
Chủ đề của Thiên Lộc Yến không phải ăn uống nhưng cũng sẽ chuẩn bị, dù sao thời gian của Thiên Lộc Yến cũng khá lâu.
“Vậy đi thôi.” Minh Thù thả thiếp mời, mắt nhìn hắn, mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Ngươi là đầu bếp chính sao?”
Dạ Nguyệt chân quân: “…”
Rất cần phải nhắc nhở cô, hắn không phải là đầu bếp!
Ngô Đồng nghe nói Minh Thù sẽ tham gia Thiên Lộc Yến vẫn còn hơi ngạc nhiên, dù sao tiên tôn trước kia đều không tham gia bất kỳ hoạt động gì của tiên giới.
Có điều nghĩ cả ngày tiên tôn đều ở tiên cung, ra ngoài một chút cũng tốt.
Thiên Lộc Yến đang được chuẩn bị, địa điểm cử hành là Dao Trì tiên giới. Đây là địa điểm tổ chức yến hội cao cấp nhất.
Minh Thù đáp mây bay khỏi Cửu Liên sơn đến Dao Trì, vừa bay ra khỏi Cửu Liên sơn đã chạm mặt Long Sa Tuyết.
Nàng ta dẫn theo một tiểu tiên đồng, gặp Minh Thù, Long Sa Tuyết cũng chỉ hung hăng nhìn nàng chằm chằm, không có ý hành lễ.
Tiểu tiên đồng ở bên cạnh cố gắng nháy mắt, Long Sa Tuyết mới bất đắc dĩ hành lễ: “Ngân Tranh tiên tôn.”
Minh Thù nhướng mày cười khẽ: “Long cô nương, hôm nay trông ngươi rất đáng yêu, có điều lúc ngươi tức giận càng đáng yêu.”
Long Sa Tuyết không biết lời này của Minh Thù là có ý gì, chỉ xem cô đang sỉ nhục mình, ánh mắt tràn đầy lửa giận, nét mặt lại chỉ là phừng phừng nhìn cô.
Đợi Minh Thù đi, Long Sa Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng.
“Công chúa, người nhịn một chút đi!”
“Dựa vào gì mà muốn ta nhịn, hiện giờ ta mới là thê tử của Sơ Dương.” Long Sa Tuyết rất không phục.
Tiểu tiên đồng làm khó: “Thân phận của Ngân Tranh tiên tôn, cho dù là thân phận công chúa như người cũng chưa bằng…”
Long Sa Tuyết càng tức giận, thân phận… Cô cũng chỉ là ra đời sớm hơn mình vài năm, là một tiên tôn, lão yêu quái!
Lão yêu quái Minh Thù lúc này đang chậm rãi đi về phía Dao Trì, trên đường gặp phải những tiên quân tiên tử khác đều không dám đi trước cô, ai biết vị tiên tôn hiện giờ tâm tình không ổn định này sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên cuối cùng giống như cô dẫn một đám người đi dự tiệc.
Dao Trì rất náo nhiệt, nhóm tiểu tiên đồng như con thoi, dẫn mọi người vào chỗ ngồi.
Bây giờ tiên tôn của tiên giới không nhiều lắm, hai vị Minh Thù và Sơ Dương xem như là cư trú ở tiên giới. Hai vị còn lại, một vị không màng thế sự ở tiên đảo Bồng Lai, một vị lưu hành nhân giới đã nhiều năm không có tin tức.
Mặc dù chưa chắc sẽ tới nhưng vẫn phải để sẵn vị trí.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, vị trí của Minh Thù trùng hợp liền kề với Tạ Sơ Dương.
Dạ Nguyệt chân quân len lén đem một ít đồ ăn vặt đến cho Minh Thù, sợ trong Thiên Lộc Yến cô đột nhiên nói: “Đầu bếp, đi làm cho bản tôn ít đồ ăn”.
“Tiên tôn, người ăn ít một chút đi, với cách ăn này của người, Cửu Liên sơn có nhiều hơn nữa cũng không đủ.” Dạ Nguyệt chân quân căn dặn Minh Thù.
Khi Tạ Sơ Dương tiến vào, đúng lúc thấy dáng vẻ Dạ Nguyệt chân quân tiến đến trước mặt Minh Thù nói chuyện, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, sải bước đi tới. Long Sa Tuyết theo sau, khẽ chạy mới có thể đuổi kịp.
“Dạ Nguyệt chân quân.”
“Có…” Dạ Nguyệt chân quân bị gọi tên, quay đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tạ Sơ Dương, hắn run một cái:
“Sơ Dương tiên tôn…”
“Tránh ra.” Giọng nói của Tạ Sơ Dương còn lạnh hơn.
Dạ Nguyệt chân quân yên lặng nhìn chỗ mình đứng, cũng hết chỗ… Được rồi, hắn tránh.
“Tiên tôn, ta đi trước.” Dạ Nguyệt chân quân chào Minh Thù, nhanh chóng lui về chỗ ngồi phía sau.
Tạ Sơ Dương liếc nhìn Minh Thù nhưng người phía sau cứ chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt mỉm cười, nhìn không ra tâm trạng.
Tạ Sơ Dương bấm ngón tay, vén y phục ngồi xuống, lúc này Long Sa Tuyết mới chạy đến trước mặt: “Phu quân…”
Tạ Sơ Dương kéo tay nàng ta, dẫn nàng ta ngồi xuống, thậm chí chủ động gọi nàng ta là tiên nương, âm thanh không nhanh không chậm giải thích: “Đây là Đào Hoa Nhưỡng cất hồi đầu năm, nàng nếm một ngụm là được.”
Khuôn mặt Long Sa Tuyết thoắt cái ửng hồng, giả vờ thẹn thùng: “Cảm ơn phu quân.”
Minh Thù chem chép ăn điểm tâm Dạ Nguyệt chân quân đã chuẩn bị, chống cằm, không chút ghen tị nhìn Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết tựa như thấy thứ gì đó hiếm lắm.
Có không ít người đều đánh giá bên này, thần sắc khác nhau.
“Ngô Đồng, vì sao bản tôn không có Đào Hoa Nhưỡng?” Kỳ thị bản tôn ư?
***
(1) Thanh kỳ: Nghĩa gốc là thanh tú, xinh đẹp. Ngày nay từ này được dùng với nghĩa độc đáo, đặc sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT