Người trong căn cứ hoàn toàn không biết được lúc trước bọn họ lẽ ra phải đối mặt với nguy hiểm lớn đến nhường nào, không hề cảm kích mà vẫn bàn tán về chuyện Minh Thù đào hôn.
Minh Thù không nghe thấy tin Hứa Sóc giận dữ, chỉ nghe được tin dữ là Hứa Sóc dời hôn lễ.
Lại còn không phải tin dữ sao?
Như vậy mà hắn cũng không tức giận, hắn thành tinh rồi sao?
Sau khi lập quốc không thể thành tinh!
Trẫm vẫn nên chạy đi thôi.
Nhiệm vụ?
Ha ha, không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Trẫm không làm nữa.
Minh Thù thừa dịp mọi người không chú ý, lái chiếc xe vang bài ca không muốn làm thân nô lệ lúc trước, mang theo thú nhỏ như một làn khói rời căn cứ.
...
Một năm sau.
Hứa Sóc nghiên cứu ra thuốc giải sơ cấp, mấu chốt trong đó là máu Bạch Tuyết Vy, đây mới là tác dụng chính của nữ chính.
Chỉ là có thể thuyết phục Bạch Tuyết Vy dâng hiến cho thế giới này hay không thôi. Đây chẳng phải chuyện của hắn.
Hứa Sóc để lại thuốc mẫu, chỉ cần thuyết phục Bạch Tuyết Vy, có thể bắt đầu chế tạo thuốc giải. Những người còn lại dựa theo mẫu hắn để lại chế tạo theo hướng dẫn là được.
Hứa Sóc muốn theo đuổi Minh Thù.
Hiện tại, khắp thế giới đều là zombie, vật tư rất khó tìm, Hứa Sóc nghĩ Minh Thù chắc là tới nơi có nhiều vật tư.
Cô vì ăn, cái gì cũng làm được.
Hứa Sóc hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm một nơi ở vùng giáp ranh, men theo tung tích Minh Thù, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
...
Thôn nào đó.
Minh Thù ngồi trên đống cỏ khô, nhìn zombie phía dưới gào khóc, có chút nhàm chán ném đá xuống, chọc zombie gào khóc càng dữ dội hơn.
Âm thanh liên tục, truyền đi thật xa.
[Ký chủ, cô không phải là nên làm chuyện lớn hơn sao?]
Hài Hòa thấy không vừa mắt với loại hành vi ăn no chờ chết này của Minh Thù.
Minh Thù hỏi ngược lại: "Giết người hay phóng hỏa?"
[Cô dùng thân thể này, tốt xấu gì cũng từng là bá chủ một phương, cô không thể lại làm chuyện thấp kém hơn nguyên chủ chứ?]
Minh Thù đứng dậy, chợt vung tay hô to: "Zombie phía dưới, xin chào!"
"Grào grào!"
Vô số zombie kêu gào, lấy đống cỏ khô của Minh Thù làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài vài trăm mét, zombie tụ chung một chỗ dầy đặc.
Minh Thù quân lâm thiên hạ phất tay: "Nhìn đi, người hâm mộ của ta nhiều như vậy cơ mà."
[...]
Hâm mộ con khỉ, cô cho là mình mở buổi diễn âm nhạc à?
Ngoại trừ trêu chọc zombie, cô không thể làm chuyện gì bình thường sao?
Không nói đến cứu vớt thế giới gì đó, tốt xấu gì cũng phải tranh bá chủ gì đó chứ?
"Lý tưởng của ta không hạn hẹp như thế đâu nhé."
Minh Thù xem thường.
[...] Ha ha, lý tưởng của cô chính là ăn, quả nhiên không hạn hẹp.
"Ăn hàng để cứu vớt thế giới, nghe qua chưa?"
[Chưa hề nghe qua.]
"Thiếu kiến thức."
[...]
Minh Thù lười nhác vươn vai, đạp đống cỏ khô, nhảy lên mui xe. Đám zombie như gặp phải dịch bệnh, xầm xì lui về phía sau.
Kêu gào thật lớn, cũng không dám tiến lên.
Minh Thù mở cửa xe bước lên, hành khúc vang lên rõ ràng.
Xe khởi động, đám zombie rất thần kỳ tránh đường cho Minh Thù, sau khi cô đi qua, liền gào khóc đuổi theo.
Minh Thù mang theo một zombie, nhanh chóng đến thành phố kế tiếp.
Đám zombie lớn như vậy, làm zombie trong thành sợ hãi, núp trong góc ngay cả gào khóc cũng không dám.
Như vậy Minh Thù tìm vật tư cũng dễ dàng hơn.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả zombie đều sợ cô.
Thỉnh thoảng sẽ có zombie muốn ăn thịt người đến mức vô cùng liều mạng, một hai muốn cùng Minh Thù liều mạng. Minh Thù dùng dị năng hệ hỏa đốt chúng, zombie gào khóc chạy trốn, cũng không dám tự tìm ngược đãi nữa.
Tin tức có người mang theo đàn zombie, chạy lung tung khắp thế giới nhanh chóng được người sống sót truyền ra.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng là zombie cao cấp.
Nhưng mà bọn họ phát hiện một người ở phía trước mở đường, zombie đều là đi theo sau xe.
Zombie và người trong xe cũng không hòa hợp, chuyện thường thấy chính là cảnh đánh nhau.
Zombie muốn ăn người trong xe, nhưng lại không làm được. Vì vậy đội ngũ này bắt đầu như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Hình thành kỳ quan mạt thế.
"Ầm!"
Xe Minh Thù dừng gấp, zombie phía sau "bịch bịch" đụng vào đuôi xe, tạo thành tai nạn "xe" liên hoàn.
Phía trước, Hứa Sóc đứng ở trên một đống xe bỏ hoang, vẫn là bộ dạng thiếu niên, từ xa xa nhìn sang bên này.
Minh Thù: "..."
Đồ thần kinh đã đuổi đến.
Mẹ ơi!
Chạy mau!
Zombie sợ bị đốt, không dám tấn công Minh Thù. Nhưng Hứa Sóc thì khác, chúng nó rất đói, cho nên đám zombie kêu gào nhào về phía Hứa Sóc.
Có ăn, các anh em nhào lên!
Hài Hòa Hiệu vô cùng cảm thán, nguyên nhân chủ yếu zombie và ký chủ nhà nó coi như "hòa hợp" ở cùng đại khái đều là vì ăn sao?
Hứa Sóc: "..."
Gặp mặt đưa đại lễ như thế, thực sự muốn... Lập tức bóp chết cô.
...
Bốn mươi phút sau.
Hứa Sóc mặt dày còn hơn tường thành, thành công ngồi trên xe Minh Thù, lắc lắc đầu tóc bị zombie đuổi đến rối tung:
"Diệp Miểu tiểu thư, cô đã đào hôn một năm lẻ ba tháng, xin hỏi chừng nào thì trở về cùng tôi hoàn thành hôn lễ?"
Nụ cười Minh Thù dữ tợn: "Đừng có mơ."
Hứa Sóc cũng không giận: "Vậy xem ra sau này Diệp Miểu tiểu thư chỉ có thể đem tôi theo cùng lưu lạc."
Đồ thần kinh này vẫn không tức giận.
Hạ thấp thân phận của hắn.
"Ừm."
Hứa Sóc nhìn Minh Thù, một năm không gặp, cô có vẻ cũng không thay đổi gì, vẫn lười nhác như cũ cộng thêm ba phần ý cười.
"Rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì?"
Hứa Sóc không tự chủ lên tiếng hỏi.
Suy nghĩ của cô, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu.
"Đang nghĩ, lát nữa ăn gì."
Vì ăn, trẫm cũng rất ưu sầu.
Hứa Sóc giật giật khóe miệng: "Phía sau có rất nhiều zombie, đủ để cô ăn."
Xin lỗi, hắn thật sự là không nhịn nổi.
Dù sao nhiệm vụ này chắc cũng không làm được, cam chịu thôi.
Hai người cam chịu liếc nhau.
Hứa Sóc theo Minh Thù đi rất nhiều nơi. Trong lúc căn cứ nghiên cứu ra thuốc giải, lại xảy ra các tranh chấp, chờ đến khi thuốc giải thật sự được phân phát khắp nơi thì đã là chuyện của năm năm sau.
Từng nhóm, từng nhóm zombie chết đi, đại quân zombie phía sau Minh Thù đã thưa thớt không còn lại bao nhiêu.
Dù cho đã tìm được thuốc giải nhưng cũng không thể để zombie khôi phục thành con người, chỉ có thể giết chết bọn họ.