Minh Thù bị kéo ra thật xa mới mờ mịt hỏi một câu.
Người kéo cô dừng lại, hai người rơi vào trong một rừng cây.
Người kia xoay người, kéo miếng vải đen trên mặt xuống: "Nguyệt tỷ tỷ, là ta!"
Dưới miếng vải đen là một gương mặt non nớt, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Minh Thù: "..."
Đông Thập.
Sát thủ cấp Địa của Tiên Nguyệt Lâu.
Quan hệ cùng nguyên chủ... Cũng coi như có chút tốt.
Đương nhiên chỉ có Đông Thập tự cho là tốt.
Nguyên chủ cũng không quá quan tâm đến hắn.
"Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?" Ai bảo ngươi kéo trẫm ra!!
"Ta... Thấy Nguyệt tỷ tỷ bị vây công, cho nên liền..." Đông Thập giải thích: "Ta... Làm sai sao?"
"Ngươi nói xem?"
Đông Thập lắc đầu: "Ta không biết..."
"Mang ta trở về."
"A?"
Lúc Minh Thù trở về, trong sân nhỏ đã không còn ai, chỉ có vết máu trên mặt đất hiện lộ rõ ràng, biểu thị nơi này đã từng phát sinh ra đánh nhau.
Đông Thập đi theo phía sau Minh Thù: "Nguyệt tỷ tỷ, những người vừa rồi là ai?"
Tiểu yêu tinh có nhiều người che chở như vậy, hẳn là không có việc gì.
Dù sao cũng là Thái tử, nào có thể dễ dàng treo như vậy.
Minh Thù đi ra khỏi sân nhỏ, Đông Thập lập tức đuổi theo: "Nguyệt tỷ tỷ?" Làm sao không trả lời hắn?
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Vừa làm xong nhiệm vụ." Đông Thập lập tức cười lên, lộ ra hai cái răng chó đáng yêu: "Vừa vặn đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới liền gặp Nguyệt tỷ tỷ."
"Ngươi không về lâu?"
"Không có, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì."
Đông Thập gãi gãi đầu: "Nguyệt tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói cho ta biết những người vừa rồi là ai."
Minh Thù khoát tay: "Trước tiên tìm một nơi ăn cơm đi."
"Được rồi." Đông Thập vui vẻ đáp ứng: "Ta biết phía trước trong thành có một quán ăn cực kỳ ngon."
Minh Thù: "..."
Xong!
Gặp phải tình địch!
Minh Thù liếc hắn một cái: "Ngươi đổi một bộ quần áo trước đi, sợ người khác không biết ngươi là sát thủ?"
-
Minh Thù không có lập tức trở về Tiên Nguyệt Lâu, trước tiên cô cần phải khôi phục lại võ công.
Người bình thường bị đứt gãy kinh mạch, đoán chừng rất khó khôi phục lại.
Nhưng Minh Thù có thể lợi dụng linh khí tu dưỡng cũng không phải việc gì quá khó.
Đông Thập không biết Minh Thù ở bên ngoài làm gì, nhưng hắn muốn đi theo Nguyệt tỷ tỷ, cho nên Minh Thù ở lại, hắn cũng ở lại.
"Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta có phải là nên trở về?"
Thời gian quá lâu, Đông Thập cũng có chút lo lắng.
Mặc dù bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trong lâu đối với hành tung của bọn họ cũng sẽ không hỏi quá nhiều, nhưng thời gian dài không trở về, khó tránh khỏi sẽ có một ít chuyện.
"Ừ, cần phải trở về."
"..."
Cho nên Nguyệt tỷ tỷ ngươi buông đùi gà ra trước a!
Hai người mỗi người đè lấy một nửa đĩa, trong mâm chỉ còn lại một cái đùi gà.
"Nguyệt tỷ tỷ, ta trả tiền!"
"Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ngay cả một cái đùi gà cũng không chịu hiếu kính?"
"Nguyệt tỷ tỷ, ta là tiểu bối của tỷ, tỷ nên để cho ta!"
"Ngươi đừng gọi ta là Nguyệt tỷ tỷ, đùi gà trước mặt không có tình nghĩa."
Minh Thù dùng sức kéo một cái, đĩa lập tức đến trước mặt Minh Thù, cô cầm chiếc đũa kẹp lấy, nhanh chóng đem đùi gà bỏ vào trong chén mình.
Khuôn mặt non nớt của Đông Thập giận dữ, vỗ bàn gầm thét: "Ông chủ, lấy thêm mười cái đùi gà!"
Minh Thù: "..."
Ăn đùi gà xong, Minh Thù cũng cảm thấy là cần phải trở về.
"Ta đến một nơi, ngươi về trước đi."
"... Nguyệt tỷ tỷ, có phải tỷ muốn lén lút ở sau lưng ta đi ăn? Không bằng chúng ta về Tiên Nguyệt Lâu, thật lâu chưa ăn đồ ăn trong lâu, không biết đầu bếp có nghiên cứu ra món ăn mới hay không."
Minh Thù: "..." Tình địch cút!
Cuối cùng Minh Thù vẫn là không vứt bỏ Đông Thập.
-
Minh Thù cùng Đông Thập trở lại Tiên Nguyệt Lâu đã là nửa tháng sau.
"Nguyệt tỷ tỷ, bọn hắn nhìn chúng ta như vậy làm gì?" Đông Thập sờ sờ trên dưới, không có cảm thấy chỗ nào không đúng.
Đông Thập ở bên ngoài làm nhiệm vụ, tự nhiên không biết chuyện cô đã xảy ra, nhưng bây giờ đoán chừng chuyện này đều đã truyền khắp Tiên Nguyệt Lâu.
Không chừng Vãn Lạc còn thêm dầu vào lửa.
"Không có việc gì."
"Thần Nguyệt cô nương, lâu chủ cho mời."
Minh Thù còn chưa đi đến chỗ ở của mình liền bị người của lâu chủ chặn lại.
"Nguyệt tỷ tỷ..." Đông Thập kêu một tiếng, trên khuôn mặt non nớt lộ ra mấy phần lo lắng.
Từ lúc tiến vào đã cảm thấy không thích hợp.
Minh Thù ra hiệu hắn không có việc gì, theo người đi gặp lâu chủ.
"Thần Nguyệt cô nương, mời..."
Minh Thù vào phòng, trong phòng có một cỗ máu tanh nhàn nhạt, hỗn hợp có mùi đàn hương, không nói ra được là mùi cổ quái gì.
Trong phòng có màn sa rũ xuống.
Màn sa trước mặt bị đẩy ra, hai người kéo lấy một người máu thịt be bét ra ngoài, người kia ngoẹo đầu, rõ ràng đã tắt thở.
Màn sa lần nữa bị đẩy ra, Minh Thù từ bên trong màn sa đi qua.
Lâu chủ ngồi trên cao tọa, mặc dù đã cao tuổi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, đôi mắt chim ưng sắc bén khôn khéo.
"Bái kiến lâu chủ." Minh Thù vô cùng lễ phép hành lễ.
"Thần Nguyệt ngươi còn dám trở về?" Thanh âm của lâu chủ nặng nề, mang theo vài phần tang thương.
Minh Thù nâng lên nụ cười nhạt: "Ta không làm gì sai, vì sao không dám trở về."
"Tự mình trốn đi, không sai?"
"Lâu chủ, ta đã dám đứng ở chỗ này, làm sao có thể là tự mình trốn đi."
-
"Vãn Lạc cô nương, Vãn Lạc cô nương."
Nữ tử một thân váy áo màu tím nhạt mở cửa phòng ra, khuôn mặt thanh lệ có chút bất mãn: "Chuyện gì ồn ào như thế?"
Người tới thở hổn hển: "Vãn Lạc cô nương, Thần Nguyệt trở về."
"Ngươi nói cái gì?"
"Thần Nguyệt trở về."
Vãn Lạc nhíu mày, không phải cô đã...
Làm sao lại trở về?
Vãn Lạc mấy bước đi đến trước mặt người vừa tới, nắm lấy cổ tay cô ta: "Ngươi không nhìn lầm?"
Người tới lắc đầu: "Làm sao lại nhìn lầm, trong lâu có rất nhiều người nhìn thấy, Đông Thập cùng cô ta đồng thời trở về..."
Người kia đang nói, Vãn Lạc liền nhìn thấy Đông Thập từ trên sân đi qua, đằng sau còn có một người đi theo.
"Đông Thập!"
Cô ta gọi Đông Thập lại.
"Vãn Lạc cô nương." Đông Thập không mặn không nhạt kêu một tiếng, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như lúc gặp Minh Thù.
Người đứng phía sau hắn cúi thấp đầu, tựa hồ có chút sợ hãi.
Vãn Lạc đảo mắt qua trên thân người kia, cũng không rất để ý, đi đến cửa sân, hỏi: "Ngươi cùng Thần Nguyệt đồng thời trở về?"
Đông Thập là sát thủ cấp Địa, địa vị không cao bằng sát thủ cấp Thiên, không thể không trả lời.
"Đúng vậy."
Hô hấp của Vãn Lạc ngưng lại, có Đông Thập làm chứng, Thần Nguyệt khẳng định là không chết, thế nhưng sao cô có thể sống được?
Không có khả năng...
Các loại suy nghĩ bay loạn trong lòng Vãn Lạc.
Đông Thập đứng trong chốc lát, thấy cô ta không có phản ứng liền mang theo người kia nhanh chóng trượt đi.
Người này cùng Nguyệt tỷ tỷ có thể không hợp nhau.
Cũng đừng để cô ta nắm được nhược điểm gì đối phó Nguyệt tỷ tỷ.
"Vãn Lạc cô nương, lâu chủ cho mời."
Vãn Lạc thu liễm lại nghi ngờ trong lòng, đi gặp lâu chủ.
"Vãn Lạc bái kiến lâu chủ."
"Ừ."
Vãn Lạc quét mắt qua người bên cạnh, gương quen thuộc mặt kia làm nội tâm Vãn Lạc không ngừng chìm xuống.
Cô lại thật sự còn sống.
Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Vãn Lạc.
Vãn Lạc: "...
Cô lại còn cười với mình?
Vãn Lạc trong lúc nhất thời đã quên phản ứng, mãi đến lúc lâu chủ gọi cô ta hai tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần.
"Vãn Lạc, trước đó là ngươi nói Thần Nguyệt phản bội chạy trốn thật sao?"
"... Vâng." Đây là cô ta tự mình bẩm báo, không có cách nào phủ nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT