Sau khi nói xong, Nam Ẩn có chút khẩn trương nhìn Minh Thù.

Cô có tức giận hay không?

Cô có tức giận hay không?

Trong đầu Nam Ẩn hiện tại đều là mấy câu này.

Thật sợ cô tức giận.

Nếu cô tức giận thì mình làm sao bây giờ... Giả bộ đáng thương có hữu dụng không?

Minh Thù ngồi bên cạnh trầm tư, Nam Ẩn không biết cô đang suy nghĩ gì, bầu không khí yên tĩnh lại đè nén.

Thật lâu, Nam Ẩn đứng dậy đi đến trước mặt Minh Thù, nắm chặt cổ tay cô: "Em tức giận sao?"

Minh Thù hoàn hồn, cười như không cười nhìn hắn: "Cậu nói xem?"

"Tôi không phải cố ý, tôi sợ bại lộ quá nhiều sẽ làm người ta phát hiện." Hơn nữa ngay từ đầu đánh vào hắn vẫn là như vậy, cũng không phải sau khi gặp được cô mới như vậy.

Nhưng không thể nói.

Thật ủy khuất.

"Thế nhưng là cậu gạt tôi."

"Tôi... Tôi..." Nam Ẩn có chút rút tay lại: "Vậy em muốn thế nào?"

Biểu lộ ủy khuất kia giống như là mình khi dễ hắn.

Minh Thù bất đắc dĩ kéo người vào trong ngực.

Nam Ẩn ngồi trên người cô, ôm cổ cô, con ngươi đen nhánh trong suốt không nháy một cái nhìn chằm chằm cô.

"Cậu tin tưởng tôi không?"

Nam Ẩn gật đầu.

"Sau này còn dám giấu tôi không?"

Nam Ẩn lắc đầu: "Không dám."

Hắn cẩn thận tới gần Minh Thù, thử hôn cô một chút, thấy cô không có phản đối, thân thể dán chặt vào làm nụ hôn này thêm sâu sắc.

Nam Ẩn cố ý dẫn dụ, Minh Thù đè ép không cho hắn động đậy.

"Vì sao? Em không thích tôi sao?"

Tra nữ Thù buồn cười: "Tôi lúc nào đã thích qua cậu?"

Nam Ẩn có chút trừng lớn mắt: "Vậy em..." Đối với hắn như vậy?

Đây không phải thích thì là cái gì?

"Em không thích tôi, tại sao phải đối với tôi tốt như vậy, còn..." Cùng mình làm chuyện thân mật như vậy.

"Tốt với cậu cùng tôi có thích cậu hay không, không có quan hệ." Minh Thù nhún vai.

Nam Ẩn ngẩn người, một hồi lâu mới rủ mắt xuống: "Em không thích tôi, cho nên mới không nguyện ý cùng tôi... Thật sao?"

Minh Thù ôm hắn, cằm đặt trên bả vai hắn: "Tôi có thể ở cùng cậu đã rất nể mặt cậu."

"Thế nhưng..." Nam Ẩn trầm giọng: "Tôi muốn em thích tôi giống như tôi thích em, trong mắt chỉ được có tôi."

Bàn tay hắn đặt vào trái tim Minh Thù: "Nơi này cũng thuộc về tôi."

Minh Thù nắm chặt tay hắn: "Cậu không cảm thấy mình quá tham sao?"

"Tôi cũng không khống chế nổi a."

Âm cuối của Nam Ẩn run rẩy, loại kia giống như lên án cùng khổ sở đập vào mặt.

Minh Thù cúi đầu nhìn hắn, Nam Ẩn buông mi mắt xuống, sương mù tràn ngập.

"Làm sao lại khóc rồi?"

"Em không thích tôi..."

Minh Thù: "..."

Không thích ngươi sẽ khóc sao?

Vậy cô vẫn luôn không thích, có phải là muốn khóc mãi mãi?

Hiển nhiên Nam Ẩn chính là tính toán như vậy.

Hắn cũng không khóc thành tiếng, chỉ là yên lặng rơi lệ.

Khóc đến đặc biệt có nghệ thuật, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Dáng dấp thật đẹp chính là tùy hứng.

Nước mắt rơi trên mu bàn tay Minh Thù, tựa hồ còn mang theo hơi ấm.

Phiền a...

"Đừng khóc."

"Em không thích tôi."

"Cậu khóc tôi cũng sẽ không thích cậu!"

Nam Ẩn tiếp tục khóc.

Hắn cũng không tin!

Sẽ khóc đến khi nào cô thích mình mới thôi!

Hừ!

Minh Thù: "..."

Một phút sau, Minh Thù ngăn chặn cánh môi Nam Ẩn lại.

Giữa căn phòng có hai thân ảnh trằn trọc quấn quít nhau, sự mập mờ lặng yên không tiếng động quấn quanh, nhiệt độ dường như cũng dần dần lên cao.

Nam Ẩn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng.

Chuyện sau đó, Nam Ẩn có chút nhớ không rõ.

-

"Cốc cốc, Nguyên Miểu, ăn cơm tối."

Cửa phòng bị gõ vang, Minh Thù từ trong ngực Nam Ẩn ngẩng đầu lên, uể oải đáp một tiếng.

Cô chống đỡ thân thể đứng lên, Nam Ẩn lại một tay túm cô trở về.

"Đừng làm rộn." Minh Thù đẩy hắn: "Tôi đói."

Nam Ẩn có chút bất mãn: "Tôi còn muốn ôm em một lát."

"Mỗi ngày đều ôm, cậu ôm không đủ?"

"Ôm không đủ." Nam Ẩn trả lời đến vô cùng thành thật.

"..."

Minh Thù mặc kệ hắn, cưỡng ép ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, Nam Ẩn nhìn cô, đem sự không vui viết lên mặt.

Minh Thù mặc quần áo tử tế xong, khom người hôn hắn một chút: "Xuống ăn cơm không?"

"Không đi."

"Vậy tôi đi."

"..." Nam Ẩn kéo lấy cô: "Chờ một chút."

Hắn đứng dậy sửa sang cổ áo Minh Thù một chút, đem vết tích mập mờ trên cổ cô che lại: "Được rồi."

Cô vợ nhỏ của mình không thể cho người khác nhìn.

-

Căn cứ theo lời Nam Ẩn nói, hiện tại bọn họ chỉ có thể tìm ra người đứng sau tấm màn này mới có thể trở về.

Nhưng đối phương ẩn núp ở nơi nào, hoàn toàn không có manh mối.

"Người xâm nhập là người nào?"

"Hắn." Nam Ẩn nói: "Bởi vì phát hiện chúng tôi tiến vào, cho nên xuất hiện những kẻ xâm nhập này."

Cái này giống như một trò chơi, hai bên đều muốn khống chế thế giới của trò chơi này.

Người xâm nhập tập kích Thanh Long Hội cùng Phong Vân Môn, có thể là biết hắn cùng nam sinh kia đang ở hai địa phương này.

Nam Ẩn đã nói ra với Minh Thù, cũng sẽ không tránh đi Minh Thù hành động.

Người của bọn hắn tiến vào kỳ thật không ít, nhưng bởi vì nguyên nhân ký ức cho nên người liên hệ được cũng không nhiều.

Hổ ca chính là một người trong đó.

"Tôi còn tưởng rằng cậu là thật sự bị Hổ ca bao nuôi?"

Nam Ẩn quay đầu chính là một lời thổ lộ: "Chỉ cho em bao nuôi."

"Bao nuôi không nổi!"

"Vậy tôi rút lại."

"Cậu là ỷ lại vào tôi đúng không?"

"Ừ." Nam Ẩn một mặt tự hào gật đầu, chính là muốn ỷ vào cô.

"Mau mau cút."

Nam Ẩn tỏ vẻ ngượng ngùng: "Lăn lên giường sao? Hiện tại là ban ngày, có thể không tốt lắm? Bất quá nếu cô vợ nhỏ thích, tôi cũng có thể..."

Minh Thù làm bộ muốn đánh hắn, Nam Ẩn mới cười cười rời khỏi phòng.

Minh Thù đẩy cửa sổ ra, nhìn người đang huấn luyện phía dưới một chút, sau đó nhìn về phương xa.

Sẽ không phải tên biến thái Dạ Ảnh kia chứ?

Sẽ ẩn núp ở đâu?

Minh Thù quyết định ra ngoài đi vòng vòng, dù sao đám kia cách thật xa đều có thể nhìn thấy, nói không chừng vận khí tốt liền bắt gặp thì sao?

Nam Ẩn có chuyện mình muốn làm, sau khi hai người nói ra liền không dính nhau các việc có liên quan.

Tình huống này để những người còn lại cảm thấy bọn họ là đang cãi nhau.

Nhưng mỗi lần xuất hiện cùng lại là đặc biệt dính nhau.

Thức ăn cho chó vã một cái lại một cái.

"Tiểu mỹ nhân, đi hóng mát." Minh Thù níu lấy lão Đại đi ra ngoài.

"Lại đi?" Lão Đại im lặng: "Bên ngoài bây giờ tất cả đều là người xâm nhập, chúng ta rêu rao như thế không tốt a?"

"Chính là muốn rêu rao." Bằng không thì sao có thể làm cho đối phương phát hiện mình?

"..."

Thế nhưng hắn không muốn đi a!

Mỗi lần giết người đều là hắn.

Hắn giết người cũng rất mệt mỏi!

Còn có thể không gọi hắn là tiểu mỹ nhân không?

Tốt xấu gì hiện tại hắn cũng là thủ lĩnh của nhiều người như vậy, có một danh hiệu mỹ nhân là xảy ra chuyện gì!

"Bà cô nhỏ, có thể thương lượng với cô một chuyện không?"

"Không thêm bữa ăn."

"..." Lão Đại giật giật khoé miệng một cái, ai cần thêm đồ ăn! "Sau này cô có thể đừng gọi tôi là tiểu mỹ nhân hay không, cô xem một chút cái này rất tổn hại đến hình tượng."

Còn luôn luôn nhắc nhở hắn chuyện ngu xuẩn trước đó làm ra.

"Được rồi, tiểu mỹ nhân."

"..."

"Tiểu mỹ nhân" lão Đại: "..."

Có thể đổi một bà cô nhỏ khác không? Hắn muốn đổi người khác!

A a a!

Tiểu mỹ nhân cái gì, quá xấu hổ!

Bên cạnh có người cười trộm, lão Đại lập tức rống một tiếng: "Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy mỹ nhân... Phi! Đều đi huấn luyện cho tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play