Cửa sổ xe hạ xuống, mọi người nhìn thấy nữ sinh trong xe.

Cùng một thiếu niên đang ôm nữ sinh.

Thiếu niên dáng dấp cực kỳ đẹp đẽ, co quắp trên chỗ ngồi, cả người đều vùi vào trong ngực nữ sinh.

Cái này mẹ nó là yêu tinh sao?

Đẹp mắt như vậy...

"Trang Tĩnh đuổi theo các người làm gì?" Minh Thù hỏi nam nhân đang có chút xuất thần kia.

"Bà cô nhỏ đang hỏi cậu! Nhìn cái gì!" Lão Đại đâm nam nhân kia một chút.

Nam nhân lập tức lấy lại tinh thần: "Khụ khụ... Còn có thể vì sao a."

Còn không phải là vì vật tư cùng điểm sống sót.

Minh Thù nhìn về bên kia, đối phương tựa hồ không mang theo súng cho nên lúc này không dám tiến lên trước.

Minh Thù đẩy Nam Ẩn không có xương cốt ra, Nam Ẩn kéo lấy cô không buông.

Minh Thù thấp giọng dỗ hắn: "Ngoan."

Nam Ẩn lúc này mới buông tay ra, nhìn Minh Thù xuống xe, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, hắn lấy tấm thảm trên xe tới đắp lên người mình, ôm đầu gối nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe.

Minh Thù đi về phía bên kia.

Người đối diện hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, lộ ra nửa người.

"Đã lâu không gặp."

Minh Thù phất tay chào hỏi, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

"Nguyên Miểu, sao cô lại ở đây?" Trang Tĩnh thần sắc lạnh lùng, giọng điệu càng giống như là ngậm lấy mảnh băng.

Những người trước đó cô ta phái đi vẫn chưa giải quyết cô?

Một đám phế vật.

"Nhìn thấy tôi có vui vẻ không?" Thanh âm thanh thúy của nữ sinh truyền đến bên tai Trang Tĩnh.

"..."

Vui vẻ cái rắm a!

"Tôi rất hiếu kì vì sao cô không chết." Trang Tĩnh lạnh lùng nói: "Rõ ràng tôi đã đâm trúng trái tim cô, xác định cô đã chết."

Lúc ấy cô ta xác định 100% cô đã chết rồi.

Thế nhưng vì sao cô lại còn sống!

Minh Thù cười nói: "Cô thiếu một bước."

Trang Tĩnh giật mình, truy vấn: "Cái gì?!"

Minh Thù: "Đem tôi tháo thành tám khối."

Trang Tĩnh: "..."

"Đúng rồi, còn một tin phải nói cho cô biết. Những người cô phái tới kia, cô cũng đừng hi vọng."

Thần sắc Trang Tĩnh có chút khó coi.

Thật là một đám rác rưởi.

"Hôm nay gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên phận, vậy chúng ta liền..."

"Đoàng!"

Đạn lướt qua mặt Trang Tĩnh, để lại một chuỗi vết máu trên gò má cô ta, nếu như không phải cô ta phản ứng nhanh, lúc này đoán chừng đã bị đạn bắn trúng.

"Nguyên Miểu cô hèn hạ!" Vừa nói liền nổ súng, không phải hèn hạ thì là cái gì?

"Như nhau." Minh Thù nhắm vào Trang Tĩnh, lần nữa nổ súng.

Trang Tĩnh cấp tốc tránh sang bên cạnh, đạn bắn vào trên thân cây cột, Trang Tĩnh rút súng ra núp sau cây cột bắn trả.

"Thất thần làm gì, đánh!"

Lão Đại nổi giận gầm lên một tiếng.

Sau đó liền nối thành một mảnh tiếng súng

-

"Chị Tĩnh, làm sao bây giờ? Hỏa lực của bọn họ quá mạnh."

Trang Tĩnh dựa vào cây cột, đạn không ngừng quét tới, tro bụi mịt mù, che cản ánh mắt.

Đạn hôm nay bọn họ mang theo không đủ, mới vừa rồi cùng đám người kia giao thủ đều đã hao hết.

Cô ta nhìn về phía sau một chút, cắn răng: "Rút lui."

Nguyên Miểu!

Mặc kệ cô là làm sao sống được, mình có thể giết cô một lần, liền có thể giết cô lần thứ hai.

"Hỗ trợ!"

"Rút lui!"

Trang Tĩnh mang theo người rút lui.

Minh Thù cũng không có đuổi theo.

Khu giao chiến dần dần an tĩnh lại.

Minh Thù phủi bụi trên người một chút, đem súng ném cho lão Đại.

"Cảm ơn các vị." Nam nhân vội vàng nói cảm ơn, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có mấy phần cảnh giác.

Minh Thù quét mắt nhìn bọn hắn một chút: "Không cần cám ơn, hôm nay nếu người các người gặp phải không phải Trang Tĩnh, tôi cũng sẽ không cứu các người."

Nam nhân: "..."

"Tôi nghe cô ta nói cô là Nguyên Miểu?" Nam nhân thăm dò hỏi: "Là Nguyên Miểu của Phong Vân Môn?"

"Anh biết tôi?"

"Nghe... Nghe qua, nghe qua." Nam nhân nói: "Nhưng nghe nói cô..." Đã chết a.

Nhìn người trước mặt sống sờ sờ, lại nhớ tới mới vừa rồi cùng Trang Tĩnh giao thủ, nam nhân tựa hồ đã rõ ràng là chuyện gì.

Nếu quả thật là như vậy, cô gặp phải Trang Tĩnh, xuất thủ tương trợ hắn liền có thể giải thích được.

"Nguyên Miểu tiểu thư đây là định đi đâu?" Nam nhân chủ động hỏi thăm.

Minh Thù liếc xéo hắn, không có trả lời.

Nam nhân vội vàng nói: "Không có ý gì khác, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè."

Ý cười trên khóe môi Minh Thù lúc này mới sâu hơn mấy phần: "Ở đây nói bạn bè, có chút buồn cười."

"Ha ha ha ha, có lợi ích liền có bạn bè, Nguyên Miểu tiểu thư cảm thấy thế nào?"

Minh Thù đảo mắt qua nam nhân, vóc dáng cao lớn, lại tuyệt đối không đần.

"Bất kể nói thế nào, Nguyên Miểu tiểu thư cũng đã cứu tôi, không bằng tôi mời cô ăn cái gì đó."

"Được." Minh Thù lập tức nở nụ cười xán lạn không ít.

Nam nhân cũng hơi sửng sốt một chút.

Trước đó cảm thấy thiếu niên trong xe rất đẹp, hiện tại lại phát hiện nữ sinh này dáng dấp cũng thật đẹp.

-

Nam nhân không biết tên thật, bọn họ đều gọi hắn là Đại Giang ca.

Đại Giang ca đưa bọn Minh Thù đến doanh trại tạm thời.

"Hoàn cảnh đơn sơ, Nguyên Miểu tiểu thư đừng ghét bỏ."

Minh Thù nắm tay Nam Ẩn, để hắn ngồi trên ghế sô pha.

Trước đó Nam Ẩn không có xuống xe, đại đa số người đều không nhìn thấy hắn, lúc này ra ngoài, lập tức làm đám người kia đến vây xem.

Nam Ẩn ăn mặc rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống như là người sống ở thế giới chỉ có bạo lực và máu tanh này.

Càng giống như là tiểu thiếu gia cao quý ưu nhã ở thế giới bình thường.

"Dáng dấp thật đẹp."

"Tôi nhìn dáng vẻ hắn rất yếu, sao có thể sống được?"

"Người này trước kia nói không chừng là minh tinh..."

Đại Giang ca quét mắt qua nhóm người thảo luận bên kia một chút, thấp giọng quát lớn: "Nhìn cái gì, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn."

Bị Đại Giang ca quát lớn như thế, người vây xem lưu luyến tản ra.

Đại Giang ca trước đó cũng là một thế lực nhỏ, bất quá gần đây Phong Vân Môn đang thanh lý các thế lực nhỏ xung quanh.

Người của thế lực nhỏ đều chết gần hết, hắn mang theo những anh em còn sống cùng nhau chống lại.

Hôm nay nếu không phải gặp được Minh Thù, đoán chừng bọn hắn cũng đã toàn quân bị diệt.

"Phong Vân Môn thanh lý các thế lực nhỏ xung quanh? Vì cái gì?"

"Khục, làm sao tôi biết, Phong Vân Môn vốn chính là thế lực lớn, bọn hắn muốn chiếm đoạt những thế lực nhỏ này cũng không có gì kỳ quái."

Đại Giang ca nói không sai.

Phong Vân Môn muốn chiếm đoạt thế lực nhỏ xung quanh cũng không cần lý do gì.

"Bất quá có một việc kỳ quái." Đại Giang ca nói: "Tôi cảm thấy bọn hắn đang bắt người."

Minh Thù nhíu mày: "Bắt người? Không tìm được vật tư, bắt lại làm lương thực dự trữ?"

Đại Giang ca: "..."

Người khác nghĩ tới khẳng định là âm mưu, làm sao đến chỗ cô liền thành lương thực dự trữ!

Đúng lúc người phía dưới đưa đồ ăn lên.

Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời bỏ dở.

Đều là chút lương khô, bất quá có thịt khô, đoán chừng là bọn hắn vừa tìm được ở nơi nào.

Minh Thù thử một chút, sau đó đưa cho Nam Ẩn.

Đại Giang ca thăm dò hỏi: "Nguyên Miểu tiểu thư, cô trước kia thế nhưng là người của Phong Vân Mô, ngay cả một chút tin tức cũng không biết?"

"Tôi đã rời khỏi Phong Vân Môn thời gian dài như vậy, làm sao tôi biết."

"Cũng đúng" Đại hán thở dài: "Trước kia vật tư còn nhiều, mọi người sống dễ chịu hơn một chút, hiện tại vật tư càng ngày càng ít, chỉ sợ sau này sẽ chỉ càng ngày càng gian nan."

Hiện tại chỉ có người mới bổ sung tiến vào, nhưng không có vật tư.

Mà người đã mệt mỏi làm sao có thời gian đi trồng thực vật.

Cuối cùng ổn định nhất chính là những thế lực lớn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play