Kaide tiên sinh vẫn còn tiếp tục yêu cầu bản thảo, Minh Thù nhìn một chút, có không ít cao thủ lộ diện.

Thậm chí còn có người biên lên một tiết mục nhỏ.

Những bản thảo này cuối cùng đều đến trong tay Kaide trong tay.

Ước chừng là nửa tháng sau Minh Thù mới nhận được điện thoại của Kaide tiên sinh, Kaide tiên sinh rất thích tác phẩm của cô.

"Kaide tiên sinh, ông có thể chờ một chút, có lẽ sẽ có tác phẩm ông vừa ý hơn." Cô không phải là nhân vật chính a!

Tại sao nhân vật chính đã có hào quang còn được đưa bàn tay vàng?

"Không được..." Thanh âm Kaide tiên sinh có chút khàn khàn: "Tôi không chờ được."

Minh Thù nghe thấy thanh âm Kaide tiên sinh có vẻ suy yếu, không nói thêm gì nữa.

Vài ngày sau cô nhận được điện thoại của luật sư để cô đi ký tên.

Kaide tiên sinh thực hiện ước định, muốn đem hết tất cả tài sản đều chuyển cho cô

Minh Thù cự tuyệt.

Kaide tiên sinh tự mình gọi điện thoại hỏi cô vì sao.

Minh Thù muốn nói quá phiền toái, còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, khẳng định sẽ xảy ra chuyện cho nên cô cự tuyệt.

Nhưng nghĩ đến đối phương là một lão nhân gia, phải biết kính già yêu trẻ.

Cho nên cô cố gắng viện một cái lý do: "Tôi muốn dựa vào chính mình đứng trên võ đài đó!"

Lý do này nghe cũng rất chuyên tâm!

Quả nhiên Kaide tiên sinh nghe xong liền rất xem trọng cô.

Nhưng Kaide tiên sinh cũng không hề từ bỏ: "Nhưng đây là việc tôi đã hứa."

"..." Vì sao nhất định phải cho trẫm? Nhân vật chính không lấy được,, nhất định có âm mưu!

"Vậy Kaide tiên sinh thay tôi quyên góp đi."

Kaide tiên sinh hiếm thấy bị Minh Thù chọc cười: "Người như cô cũng không nhiều."

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

"... Ha ha ha."

Kaide tiên sinh cũng không khuyên Minh Thù nữa.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng Minh Thù gọi điện thoại tâm sự cái gì đó.

-

Cuộc sống như thế tiếp tục kéo dài đến thời gian hết hạn nộp bản thảo cho cuộc so tài thiết kế châu báu.

Minh Thù bị Chu tổng nhắc nhở mới nhớ tới mình còn phải tham gia cuộc thi đấu này.

Minh Thù bỏ ra mấy ngày mới đem bản thảo hoàn thành, vừa vặn nộp lên trước thời hạn cuối cùng.

Danh sách rất nhanh liền công bố hai mươi người đứng đầu, Minh Thù bất thình lình xuất hiện.

Hai mươi người này còn phải đưa ra bản thiết kế mới, bởi vì là cùng một chủ đề cho nên thời gian kỳ thật rất căng thẳng.

Nhìn về tiền thưởng của cuộc so tài, Minh Thù cũng phải nỗ lực tham gia.

Không phấn đấu vì đồ ăn vặt, không phải là một người ăn hàng tốt!

Hết thảy cũng là vì đồ ăn vặt!

Thứ tự công bố cuối cùng được cử hành tại hiện trường.

Minh Thù mang theo Tông Ngộ tiến đến, lúc đầu cô không muốn mang theo hắn, bất quá Tông Ngộ muốn đi theo, vậy chỉ có thể mang theo.

Đến hiện trường, Minh Thù liền nhìn thấy Ôn Nguyệt Nguyệt.

Gần đây Ôn Nguyệt Nguyệt chính là muốn bao nhiêu hot liền có bấy nhiêu hot, Ôn Quân dùng nhiều tiền nâng cô ta lên, có tài nguyên gì cũng đều đập trên người cô ta.

Công thêm quan hệ không minh bạch kia của cô ta cùng Ôn Quân càng là tiêu điểm để bàn tán.

Bất quá đây không phải cuộc so tài giữa các nhà thiết kế sao, vì sao một người nghệ sĩ như cô ta lại tới tham gia?

Chẳng lẽ lại còn có thể kiêm chức nhà thiết kế?

Ra trận Minh Thù mới biết được, cô ta không phải đến kiêm chức nhà thiết kế mà là tới làm ban giám khảo.

Trước đó Tần Nghệ có tham gia, bất quá tại chỗ Kaide tiên sinh náo đến tình cảnh như vậy, top 20 cũng không có tên của cô ta.

Nghe nói Tần Nghệ đã bị công ty kia khai trừ, thời điểm cô lướt tin tức bạn bè còn có người nhìn thấy Tần Nghệ ở quán bar mua say cái gì.

Đoán chừng cũng không trải qua được tốt đẹp.

"Ngải Diệp tiểu thư, có thể mượn một chút thời gian nói chuyện hay không?"

Một nữ nhân đột nhiên đi đến bên cạnh Minh Thù, hạ giọng nói.

Minh Thù liếc cô ta một cái, khuôn mặt có chút quen thuộc, hình như là... trợ lý của Ôn Nguyệt Nguyệt?

Ôn Nguyệt Nguyệt tìm mình?

-

Ôn Nguyệt Nguyệt lúc này đang ở hậu trường phòng trang điểm, Minh Thù được trợ lý mang vào, cô ta có chút kinh hoảng nhìn qua.

Trên mặt đã được trang điểm kỹ của Ôn Nguyệt Nguyệt cũng không che được quần thâm ở mắt cùng sự tiều tuỵ trên mặt cô ta.

"Ôn tiểu thư, tìm tôi có việc?"

Ôn Nguyệt Nguyệt nháy mắt cho trợ lý, trợ lý lập tức đóng cửa ra ngoài.

Cô ta đứng dậy, lặp đi lặp lại trạng thái vuốt vuốt tay mình, thần sắc có chút sốt ruột.

"Ôn tiểu thư?"

"Tôi nghe thấy..." Ôn Nguyệt Nguyệt đè thấp thanh âm: "Tôi nghe thấy Ôn Quân muốn đối phó cô."

Ôn Quân muốn đối phó cô quá là bình thường.

Bất quá...

"Cô nói cho tôi chuyện này làm gì?"

"Tôi muốn cô giúp tôi..." Ôn Nguyệt Nguyệt nói: "Tôi không muốn bị hắn khống chế, hắn chính là một tên điên."

"Tôi làm sao để giúp cô?" Minh Thù nhíu mày: "Tôi cũng chỉ là một nữ nhân."

Ôn Nguyệt Nguyệt bấm móng tay vào trong lòng bàn tay: "Tôi biết cô có bản lĩnh."

Thời điểm trong cầu thang trước đó, cô có thể tùy tiện lấy súng ra.

Có lẽ chỉ có cô mới có thể giúp mình thoát khỏi sự khống chế của Ôn Quân.

Minh Thù: "Cho nên?"

Ôn Nguyệt Nguyệt hỏi đến cẩn thận: "Cô muốn đối phó hắn sao?"

Minh Thù liếc cô ta một cái: "Cô đoán xem."

Ôn Nguyệt Nguyệt khẩn trương đến muốn chết, cô ta là thừa dịp hôm nay có cơ hội được gặp cô, bình thường căn bản cũng không tìm được cơ hội.

Hiện tại cô còn có tâm tình cùng mình nói đùa.

Ôn Nguyệt Nguyệt cắn răng: "Tôi có thể cung cấp cho cô một vài tin tức của hắn..."

"Cô không sợ hắn biết?"

Sợ, sao cô ta không sợ.

Thế nhưng...

Nếu như cô ta không phản kháng, hắn sẽ còn làm ra chuyện gì?

Ôn Quân trước kia cô ta thích sớm đã chết.

"Cô sẽ giúp tôi..."

Minh Thù cắt đứt Ôn Nguyệt Nguyệt, cười nói: "Tôi chính là muốn đối phó Ôn Quân, bất quá không cần đến cô."

Minh Thù kéo cửa đi ra ngoài.

"Ngải Diệp!"

Thanh âm của Ôn Nguyệt Nguyệt bị cánh cửa ngăn lại.

Minh Thù nhìn người đến người đi ở hậu trường, rủ mắt xuống đi ra bên ngoài khán đài.

Tông Ngộ duỗi tay nắm chặt lòng bàn tay Minh Thù, im ắng hỏi thăm.

"Không có việc gì."

Minh Thù nói một tiếng.

Tông Ngộ lấy điện thoại ra: "Không nên cách tôi quá xa."

Từ khi nhìn qua những vật kia, Tông Ngộ luôn luôn cảm thấy có uy hiếp.

Hắn không sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng hắn sợ cô xảy ra chuyện.

"Được rồi được rồi, chủ nhà tiên sinh, anh dính người như thế sao?" Giọng điệu Minh Thù giống như cưng chiều lại giống như bất đắc dĩ.

"..." Hắn là vì nghĩ đến an toàn của cô, liên quan gì đến việc dính người?

-

Sắp đến thời gian bắt đầu, Ôn Nguyệt Nguyệt mới từ phía sau ra ngoài, cô ta vừa xuất hiện liền gây nên không ít nghị luận trên khán đài.

Lần bình chọn bày cần nhà thiết kế lên khán đài trình bày thiết kế của mình, cuối cùng người xem ở hiện trường cùng ban giám khảo sẽ chấm điểm.

Cả hai điểm cộng lại đạt được số điểm cao nhất sẽ là quán quân lần này.

Đương nhiên điểm trong tay ban giám khảo sẽ quan trọng hơn một chút.

Trước đó thông báo ban giám khảo có Kaide tiên sinh, nhưng hiện tại cũng bắt đầu rồi, trên ghế giám khảo cũng không nhìn thấy thân ảnh của Kaide tiên sinh.

Minh Thù xếp ở giữa, vị trí không gần phía trước cũng không ở cuối cùng.

Đến thời điểm cô ra sân, Tông Ngộ viết cho cô hai chữ cố lên.

Minh Thù đưa tay sờ đầu hắn một chút.

Đúng lúc camera đảo qua, trên màn hình lớn hiện ra cảnh thiếu nữ đứng dậy, tay sờ lên đỉnh đầu nam nhân, hình ảnh vô cùng ấm áp.

Đầu tóc nam nhân bị sờ loạn lại không thấy tức giận chút nào, ánh mắt theo sát từng bước đi của thiếu nữ.

Giá trị nhan sắc của nam nhân trong nháy mắt gây nên bạo động.

"Thật đẹp trai..."

"Đầy hình ảnh cưng chiều a! Xem một cuộc so tài cũng có thể bị ăn cẩu lương, oa oa oa...!"

"Thời gian ngược cẩu độc thân đến rồi."

"Nam nhân thật sự rất đẹp trai, lại bị sờ đầu, thợ quay phim ca ca, cầu quay thêm một lần nữa, còn chưa nhìn đủ liền quay đi rồi!"

"Còn muốn xem thịnh thế mỹ nhan, tiểu ca ca đang ở đâu?"

"Thợ quay phim ca ca lại quay thêm một lần a!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play