Lạc Hàm là từ chỗ Cửu trọng thiên tiến vào.

Hắn không nghĩ tới Minh Thù cũng sẽ ở đây.

Lạc Hàm: "Ngươi không có việc gì chạy tới Lộc Đỉnh Sơn làm gì?"

Minh Thù: "Ngươi không có việc gì thả hung thú làm gì?"

Lạc Hàm cười đến mập mờ: "Cái này không phải là vì tìm cho ngươi một chút đồ ăn ngon sao."

Minh Thù không nói một lời nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Hàm vẫn cười, quả nhiên là khí thế thản nhiên cũng không thể đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

"Lạc Hàm, ngươi không nói ta liền đi."

Minh Thù lên tiếng.

Cùng giọng điệu trước đó không có gì khác biệt.

Lạc Hàm lại có sự luống cuống từ trước đến nay không có.

Hắn cắn đầu lưỡi một chút, nói: "Tiểu Hoa thần, nơi này tiến vào thì dễ ra ngoài thì khó. Ngươi bây giờ ngay cả pháp thuật cũng không dùng được, ngươi nghĩ làm sao để ra ngoài?"

"Chỉ cần ta muốn, ta liền có biện pháp ra ngoài." Minh Thù giọng điệu tùy ý giống như là nói đùa.

Nhưng Lạc Hàm lại cảm thấy lời cô nói là sự thật.

Minh Thù nhìn hắn vài lần, thấy Lạc Hàm không có ý định mở miệng liền quay người tiếp tục đi về phương hướng trước đó.

Lạc Hàm đứng tại chỗ trong chốc lát, ánh mắt trầm xuống, hắn có chút hít hơi, ánh mắt rũ xuống chớp mắt một cái.

Sau đó nhấc chân đi theo.

Hắn từ phía sau ôm lấy Minh Thù, đem người giam cầm trong khuỷu tay, ghé vào bên tai cô giống như thở dài bất đắc dĩ: "Tiểu Hoa thần, thật không có cách nào bắt ngươi."

Lạc Hàm xoay người cô lại, cúi đầu cho cô một nụ hôn.

So với nụ hôn vụng về trước kia, lần này đã thuần thục hơn nhiều.

Kết thúc một nụ hôn, hắn ôm lấy Minh Thù giống như muốn hòa mình vào thân thể cô.

"Nghe qua Bán Nguyệt Tuyền chưa?"

Không đợi Minh Thù trả lời, Lạc Hàm tự mình nói: "Thượng cổ Hồng Hoang, hung thú Bán Nguyệt, bất tử bất diệt."

"Hung thú Bán Nguyệt sở dĩ vĩnh sinh bất diệt cũng là bởi vì uống nước Bán Nguyệt Tuyền, trên thân sẽ xuất hiện ấn ký Bán Nguyệt, mà thực lực lại tăng thêm, nghe nói không người nào có thể địch lại được cho nên được xưng là hung thú Bán Nguyệt."

Hắn dừng một chút: "Ta muốn tìm nước Bán Nguyệt Tuyền."

Minh Thù hiếu kì: "Thật có thể bất tử bất diệt?"

Lạc Hàm đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Thượng thần cổ đều sẽ chết, nào có cái gì bất tử bất diệt, bất quá vẫn là sống được lâu hơn một chút, lợi hại hơn một chút. Tiểu Hoa thần, sự chú ý của ngươi là điểm này sao?"

"Bất tử bất diệt a, ngươi không chú ý sao?"

Lạc Hàm lắc đầu, cánh môi lướt qua gương mặt Minh Thù, lại nhịn không được hôn một cái.

"Vậy ngươi tìm cái đồ chơi này làm gì? Uống ngon sao?"

"..." Lạc Hàm một tay đè đầu cô lại, ép vào trong lồng ngực của mình: "Hữu dụng, uống không ngon."

Giọng Minh Thù buồn buồn vang lên: "Ngươi tìm rất nhiều đồ vật."

"Ừ."

Lạc Hàm đột nhiên ôm chặt cô: "Thế nhưng... Ta không biết bây giờ nên làm gì."

"Ta nên làm gì."

Lạc Hàm nhẹ giọng thì thầm.

Hắn cắn tai Minh Thù, dùng giọng điệu như thâm tình nói: "Ta có thể giết ngươi không? Tiểu Hoa thần."

Minh Thù sửng sốt một chút.

"Có thể." Minh Thù vòng tay ôm lấy hắn: "Chỉ cần ngươi dám."

Có thể.

Chỉ cần ngươi dám.

Sáu chữ đơn giản.

Nhưng lại như tảng đá ngàn cân nện trong lòng Lạc Hàm.

Lại như cơn sóng thần bao phủ thế giới của hắn.

Lạc Hàm ai oán thở dài: "Tiểu Hoa thần, sao ngươi lại..."

Đáng ghét.

Lần đầu tiên hắn chán ghét một người như vậy.

Cũng là lần đầu tiên hắn thích một người như thế.

Lạc Hàm ôm Minh Thù thật lâu, mãi đến khi có hung thú xuất hiện hắn mới buông cô ra, mang theo cô đi về một phương hướng khác.

Minh Thù giẫm lên mặt cỏ mềm mại đầy đất, hỏi hắn: "Ngươi tìm những vật này làm gì?"

"Kéo dài tính mạng a Tiểu Hoa thần." Lạc Hàm nghiêng đầu, ánh mắt liễm diễm rực rỡ: "Tiểu Hoa thần muốn vì ta nỗ lực một chút sinh mệnh sao?"

Minh Thù không có lên tiếng.

Lạc Hàm cười một chút: "Đùa ngươi thôi, hiện tại ta không nỡ. Bất quá chờ ngày nào đó ta chán ghét ngươi, có lẽ ta liền buông bỏ được, thật chờ mong thời điểm ta chán ghét ngươi."

Ngữ khí của hắn vô cùng chân thành.

Minh Thù nâng khóe miệng, không mặn không nhạt nói: "Ta cũng rất chờ mong."

Biểu lộ của Lạc Hàm đột nhiên chìm một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

"Tiểu Hoa thần thật sự là vô tình, bất quá ta càng thích bộ dáng này của ngươi thì làm sao bây giờ."

Minh Thù đẩy hắn ra: "Ngươi có bệnh."

"Bệnh tương tư, Tiểu Hoa thần ngươi không biết, mỗi lần không nhìn thấy ngươi, trong lòng ta rất nhức nhối, chỉ có ngươi mới có thể xoa dịu nổi thống khổ của ta." Lạc Hàm khoa trương ôm lấy ngực.

Không biết có phải là do nói ra hay không, hắn bắt đầu làm càng tệ hại thêm.

"Kéo dài tính mạng là có ý gì?"

"Ha ha ha, ta lừa ngươi thôi." Lạc Hàm cười như điên: "Ngươi xem bộ dáng này của ta có nơi nào giống như cần kéo dài tính mạng? Tiểu Hoa thần làm sao lại dễ lừa gạt như vậy."

Minh Thù liếc hắn một cái.

Lạc Hàm nhìn qua quả thật rất bình thường.

Minh Thù không biết hắn nói kéo dài tính mạng là thật hay giả.

Mỗi lần hỏi hắn đều là cười hì hì cho qua.

Đảo mắt một cái, bọn họ đã ở nơi này gần nửa tháng.

Lạc Hàm tiến đến nơi Truyền Tống đã đóng lại, Lạc Hàm nói có thể là có người từ bên ngoài đóng lại.

Hắn cũng chưa hoàn toàn mở ra, chỉ là để hắn có thể tiến vào.

Người bên ngoài muốn đóng lại cũng không khó.

"Vậy phải làm sao ra để ngoài?"

"Tiểu Hoa thần muốn ra ngoài?" Lạc Hàm khẽ cau mày.

"Không ra ngoài chẳng lẽ ở nơi này đợi cả một đời?" Nơi này hung thú lại không đẻ con, ăn hết liền không còn.

Lạc Hàm đưa tay ôm lấy cô:"Tiểu Hoa thần không muốn cùng ta ở đây đợi cả một đời sao? Ngươi xem, nơi này không có người khác, chỉ có chúng ta..."

"Rống!"

Phía trước có một con hung thú chạy như điên tới.

Lạc Hàm: "..."

Trong con ngươi liễm diễm của Lạc Hàm hiện lên một tia nguy hiểm, buông Minh Thù ra đi giải quyết con hung thú kia.

Chờ Lạc Hàm trở về, Minh Thù cười như không cười nói: "Nơi này cũng không phải chỉ có chúng ta."

Còn có khẩu phần lương thực!

Lạc Hàm hiển nhiên có chút không cao hứng, tâm tình đều viết lên mặt.

Minh Thù nhìn về phía hung thú đã chết kia.

"Nơi này không thể dùng pháp thuật, coi như ngươi là ma tộc cũng không thể ra tay một mình như thế chứ?"

Lạc Hàm cà lơ phất phơ cười một chút: "Tiểu Hoa thần, sùng bái ta đi?"

Minh Thù cắn răng: "Nói chuyện cẩn thận."

Lạc Hàm vuốt vuốt một chòm tóc của Minh Thù:"Ta chưa từng nói qua ta là ma tộc."

"..."

Minh Thù cẩn thận hồi tưởng một chút.

Thật giống như chưa từng nói qua.

Bởi vì người của ma tộc nói hắn là ma tộc, trên người hắn lại có ma khí quanh quẩn cho nên liền cảm thấy hắn là ma tộc.

Nhưng Lạc Hàm chưa từng chính miệng thừa nhận qua hắn là ma tộc.

"Vậy ngươi là thứ gì?"

"Tiểu Hoa thần mắng người sao."

"Ngươi cũng không phải người."

"..."

Lạc Hàm không biết phát điên cái gì, đột nhiên đè trên người cô cười lên.

"..."

"Ôm một chút."

Thanh âm của Lạc Hàm nhẹ nhàng chậm rãi, Minh Thù cũng không có đẩy hắn ra.

"Cho nên ngươi là thứ gì?"

Lạc Hàm ôm đến dễ chịu, dựa vào bả vai Minh Thù, hắn hơi mấp máy môi, thanh âm có chút chua chát: "Ta... Ta cũng không biết."

Hắn không phải Thần, không phải là người, cũng không phải ma.

Càng không phải cô hồn dã quỷ gì...

Hắn du tẩu bên ngoài lục giới.

Không thuộc về bất kỳ một thế giới nào.

"Tiểu Hoa thần." Lạc Hàm ôm chặt Minh Thù, giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng duy nhất:"Ngươi là của ta..."

Minh Thù nâng cằm Lạc Hàm lên, ôn nhu hôn xuống đem câu phía sau của hắn chặn lại.

Lạc Hàm hơi nhắm mắt lại, thuận theo nội tâm đáp lại cô.

Lạc Hàm nhịn không được giương khóe môi lên, hôn cũng có thể là một chuyện tuyệt vời.

"Ngươi cười cái gì, hôn đàng hoàng."

"Phốc... Ha ha ha ha..." Lạc Hàm ngược lại cười đến hăng say.

"..."

Minh Thù buông hắn ra, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lạc Hàm một tay kéo cô lại, đặt cô nằm trên đồng cỏ mềm mại, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Lá cây bị gió thổi về phía chân trời trôi về phương xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play