Hoa Thần điện.

Thanh Chi có chút mơ màng, đây là một Hoa tiên tử, làm sao ra ngoài một chuyến, trở về liền biến thành Hoa Thần của Hoa Thần điện rồi?

Hoa Thần Hạnh Hoa bị bãi nhiệm rồi?

Trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì?

"Hoa Thần đại nhân, ta liền biết ngài nhất định là vô tội, hiện tại Thiên Đế đã trả lại sự trong sạch cho ngài, thật sự là quá tốt."

"Hoa Thần Cẩm Sắt trở về."

"Thiên Đế anh minh."

Anh minh?

Mặc dù cô không biết tộc trưởng Phượng tộc nói gì cùng Thiên Đế, nhưng Thiên Đế có thể nhanh chóng chấp nhận lời tộc trưởng Phượng tộc nói như vậy?

Chuyện năm đó, coi như lúc ấy hắn không biết có nội tình, nhưng sau đó cũng khẳng định phải biết được.

Mặc kệ ở nơi nào.

Người đứng đầu mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.

Lỗi lầm của bọn hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động nhận lầm.

Thậm chí sẽ vì che giấu sai lầm của mình mà đại khai sát giới.

Thiên Đế này cũng khá tốt.

Mượn miệng của tộc trưởng Phượng tộc để cho cô khôi phục thân phận Hoa Thần.

Đổi thành một người âm tàn khác, đoán chừng sẽ lần nữa xuống tay với cô, che giấu quyết sách sai lầm của mình năm đó.

"Hoa Thần đại nhân, chúng ta vào trong nói đi."

Minh Thù mím môi cười nhạt, đi theo đám bọn họ tiến vào chính điện của Hoa Thần điện.

Hoa Thần điện không có nhiều thay đổi.

Một vài lão nhân của Hoa Thần điện đối với việc Minh Thù đột nhiên trở về biểu thị mười hai vạn phần hoan nghênh cùng kích động.

Bất quá một vài người mới cùng Hạnh Hoa có quan hệ tương đối tốt liền có vẻ hơi lãnh đạm.

"Cô ta vừa phi thăng Hoa Tiên, dựa vào cái gì thay thế Hoa Thần Hạnh Hoa?"

"Chuyện này căn bản không công bằng!"

"Hoa Thần Hạnh Hoa đã làm sai điều gì? Dựa vào cái gì để Hoa Thần Hạnh Hoa thoái vị?"

"Ta không phục! Cô ta chỉ là một Hoa Tiên mà thôi."

Bầu không khí trong đại điện đột nhiên quỷ dị.

"Các ngươi..."

Tiên quan chỉ vào đám người vừa nói chuyện kia.

Minh Thù phất tay, những người còn lại im lặng, cô khẽ nhếch cằm, không khác nào khí chất của nữ vương.

"Đại khái là bởi vì dung mạo của ta xinh đẹp."

"..."

Ngươi xinh đẹp là được sao!!

Minh Thù vòng hai tay lên ngực: "Hoa Thần Hạnh Hoa của các ngươi chỉ sợ là không về được, không nên ở chỗ này đợi cũng không bắt buộc, dành thời gian đến chỗ Thái tử bên kia tìm cô ta, nói không chừng còn có thể thu nhận các ngươi. Được rồi, tan họp, ăn cơm."

Đám người: "..."

Mặc kệ phục hay không phục, đây chính là mệnh lệnh của Thiên Đế.

Bọn họ có thể làm sao?

Thật sự phải đi tìm Hạnh Hoa?

Làm sao có thể, đây là Cửu trọng thiên, cũng không phải chợ bán thức ăn, là nơi ngươi muốn đi đâu liền có thể đi đó sao?

Sau khi đám người tản ra, Thanh Chi đi ở cuối cùng, đột nhiên có người gọi cô ấy lại.

"Thanh Chi."

Thanh Chi trở lại, yêu kiều cúi đầu: "Tiên Quan đại nhân."

Tiên quan vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Đại nhân nói, sau này ngươi đi theo ngày ấy."

"A?"

"Chăm sóc đại nhân thật tốt."

"Ách?

Thanh Chi càng mơ màng.

Cô ấy gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nhìn thấy Minh Thù đã đi xa liền vội vàng đuổi theo.

Ngày thứ hai Minh Thù bị Thiên Đế gọi đến một chuyến.

Chính thức cùng Hạnh Hoa bàn giao Hoa Thần điện, Hạnh Hoa lấy lý do dưỡng thương nên không có ra mặt.

Thiên Đế chỉ là hỏi cô làm sao có thể sống sót trên Diệt thần đài.

Minh Thù lấy lý do mệnh lớn qua loa trả lời.

Thiên Đế có khả năng kiêng kỵ, cũng không dám ép hỏi.

Chỉ là ban thưởng cho cô không ít thứ, ý tứ chính là —— Chuyện của Bắc Hải Long Vương cứ như vậy bỏ qua.

-

Sau đó Minh Thù vẫn luôn ở Hoa Thần điện, không có việc gì tổ chức trồng cây ăn quả, phát triển một chút nghề nghề tay trái.

Thanh Chi mỗi ngày đều làm đồ ăn cho cô.

Từ sau chuyện kia, Anh Lạc thường xuyên chạy đến nơi này của cô.

Ngay từ đầu cô còn có chút không được tự nhiên.

Nhưng nhiều lần cũng liền trầm tĩnh lại.

Mỗi ngày cùng Minh Thù vui chơi giải trí.

Hạnh Hoa cùng Lăng Vô cũng yên tĩnh hơn hẳn, trên chín tầng trời, ngoại trừ tin tức cô trở về, tựa hồ cũng không có những tin tức khác.

Bất quá dần dần, tin tức cô trở về cũng phai nhạt.

Minh Thù gặm dưa leo đi vào phòng.

Cô nghĩ đến biện pháp tìm X tiên sinh gây phiền phức a.

Không thì làm sao để khí số của hắn toàn tận?

Răng rắc ——

Động tác cắn dưa leo của Minh Thù hơi ngừng lại.

Cô ngước mắt, ánh mắt đảo qua gian phòng.

Dường như có cái gì không đúng.

Minh Thù bỗng nhiên quay người.

Nam nhân áo trắng như tuyết dựa phía sau cửa, tà khí phất qua tay cô, cặp mắt đào hoa mê người cực kì:"Tiểu Hoa thần, đã lâu không gặp, cũng đã biến hóa, còn rất xinh đẹp."

Âm cuối nhấn đến đặc biệt nặng.

Cẩn thận nghe liền thấy có chút cắn răng nghiến lợi.

Minh Thù trấn định cắn hai miếng dưa leo, thò đầu ra ngoài nhìn.

"Sao ngươi lên được?"

Hắn thế nhưng là ma a!

Lén lút lên cũng rất khó khăn có được không!

"Ta muốn lên tự nhiên sẽ có biện pháp đi lên." Lạc Hàm ấn lấy cửa, chậm rãi đóng cửa lại.

"Ngươi lên đây làm gì?" Minh Thù trấn định đi vào bên trong.

Lạc Hàm một tay lôi cô trở lại, vòng tay ôm eo cô, đem khoảng cách của hai người rút ngắn.

Hắn cúi đầu xuống, hơi thở mập mờ xông vào mặt cô.

"Tiểu Hoa thần, ngươi mang theo đồ vật của ta chạy, ngươi nói ta tới làm gì?"

"Ta không có mang con của người."

"..."

Lạc Hàm đẩy cô ta, vỗ vỗ tay áo, phảng phất giống như rất ghét bỏ.

Minh Thù răng rắc răng rắc cắn dưa leo, rất tốt! Lại có thể ghi lại một khoản!

Lạc Hàm vòng hai tay lên ngực, dựa vào cửa: "Trả Phật liên cho ta."

"Ngươi chính là đến vì nó?"

"Không phải thì sao?" Lạc Hàm có chút cúi người, tiến đến trước mặt Minh Thù, chóp mũi cơ hồ muốn đụng vào cô: "Ngươi biết ta tìm bao lâu, lại dùng thời gian bao lâu mới đạt được nó không?"

"Không biết." Minh Thù lui lại một bước, cô vỗ vỗ bụng của mình: "Ta nhớ không lầm, hiện tại nó cũng đã bị ta hấp thu, cho nên, ngươi muốn Phật liên..."

Minh Thù duỗi đầu ngón tay ra: "Chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, giết ta, thứ hai, giết ta."

Lạc Hàm: "..."

Hai biện pháp của ngươi đến cùng là khác nhau chỗ nào!!

"Nghĩ xong chưa? Chọn cái nào?"

Lạc Hàm: "..."

Cái này có sự lựa chọn sao?

Căn bản không có được không!

Đáng ghét!

Rốt cục tại sao hắn phải nghĩ hết biện pháp đi lên?

Tìm cô làm mình tức giận sao?

Cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm hơi híp lại, "Tiểu Hoa thần, ta nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy, ngươi chính là đối xử với ta như thế sao?"

"Răng rắc..."

Minh Thù cắn một miếng dưa leo, nhấc chân, một cước đạp Lạc Hàm tới cánh cửa phía sau.

Tư thế đẹp trai lại tiêu sái, hoàn toàn không có một chút dịu dàng thục nữ mà nữ nhân nên có, có bá khí của nữ phỉ chuẩn bị trắng trợn cướp đoạt mỹ nam kia.

Lạc Hàm biểu lộ bối rối.

Thân thể ngửa ra phía sau, hoàn toàn dán vào cánh cửa.

Minh Thù ném dưa leo qua, ném đến một nửa lại thu hồi lại, hai miếng giải quyết hết.

"Ngươi không đề cập tới cái này ta cũng đã quên rồi, ngươi đối xử với ta thế nào? Cần ta giúp ngươi hồi tưởng một chút chuyện ngươi đã làm qua không?"

Cái sổ sách này không tính, uy tín của trẫm ở đâu!

Lạc Hàm gạt ra nụ cười: "Tiểu Hoa thần, không thể nói như thế, nếu không phải ta hao phí tâm tư nuôi ngươi, ngươi có thể biến hóa? Ngươi còn mang Phật liên của ta đi, việc này của ngươi thật làm cho người ta thất vọng đau khổ."

Minh Thù nâng khóe môi thành đường cong sâu sắc, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Lạc Hàm nổi da gà một trận.

Hắn lập tức lấy ra một cái chậu đen thui: "Nhìn xem, chậu hoa ta cũng mang tới cho ngươi, ngươi cũng tìm không được một ai khác đối xử tốt với ngươi như ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play