Hạnh Hoa bị người ta chặn lại, nhìn qua có chút đáng thương.
Minh Thù còn chưa kịp phát biểu, Lạc Hàm liền quay người rời đi, mà lại đi rất nhanh, cơ hồ đảo mắt cô đã không nhìn thấy Hạnh Hoa nữa.
Minh Thù: "..."
Để trẫm kéo giá trị hận thù a!
Ngươi đi cái gì!!
Rời khỏi chỗ kia, Lạc Hàm lên tiếng: "Ngươi cứ như vậy không thể nhìn cô ta tốt?"
"Cô ta tốt ta liền không tốt." Nếu tiểu khả ái chạy thoát, đây không phải là cùng X tiên sinh tụ hợp sao? Sao có thể để cô ta cùng X tiên sinh tụ hợp.
Lạc Hàm cổ quái cười một tiếng: "Tiểu Hoa thần a..."
Minh Thù quơ lá cây: "Làm gì?"
"... Không có gì."
Lạc Hàm đi về phía trước, trong lúc đó cũng không nói thêm câu gì.
Minh Thù: "??"
Lại làm sao rồi?
Tâm tình của tiểu yêu tinh là kim châm dưới đáy biển sao?
-
Bóng đêm dần dần bao phủ.
Ma Cung đèn đuốc sáng rực, khắp nơi tiếng người huyên náo, tụm năm tụm ba trò chuyện nghị luận.
"Hôn lễ sắp bắt đầu sao?"
"Sắp rồi..."
"Cuối cùng cũng bắt đầu, ta muốn xem tân nương xinh đẹp tới đâu mà có thể để Ma Quân cưới cô ta."
"Nghe nói là hoa yêu..."
Minh Thù từ trong đám người nghe bát quái, lá cây khoác lên gò má của Lạc Hàm, Lạc Hàm hất ra mấy lần, Minh Thù lại kiên nhẫn khoác lên nên hắn liền từ bỏ.
Lá cây xanh nhạt chạm vào gò má hắn, có chút ngứa.
Mang theo hương thơm nhẹ nhàng đặc thù của thực vật.
Lạc Hàm đứng ở vị trí khá cao, bởi vì không ai dám cùng hắn đứng chung cho nên xung quanh đều là chỗ trống, hình thành một vị trí tuyệt hảo để xem hôn lễ.
Người phía sau thì chen thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt.
"Ma Quân đến!"
Ngoài điện, Ma Quân thân mang hỉ phục được hai vị hộ pháp Hổ Diễm cùng Bát Kỳ vây quanh tiến vào.
"Ma Quân vạn tuế."
Các ma tộc dồn dập hành lễ.
Lạc Hàm ôm ngực đứng đấy, không có chút ý tứ muốn hành lễ nào.
Đương nhiên cũng không ai dám nói hắn, Hổ Diễm ngược lại là muốn quát lớn, bất quá bị Bát Kỳ kéo lại.
Ma Quân cũng coi như tuấn tú lịch sự, phong thần tuấn lãng, mặc hỉ phục vào càng tăng thêm mấy phần anh tuấn bất phàm.
Tại lúc bái triều, Ma Quân leo lên ngai vàng, ánh mắt đảo xuống dưới, dừng lại trên người Lạc Hàm mấy giây sau đó dời đi.
"Các vị không cần đa lễ, hôm nay chính là ngày đại hôn của bổn quân, những lễ tiết kia liền miễn đi."
"Tạ ơn Ma Quân."
Ma Quân cười ha hả nói mấy câu.
"Ma Quân, giờ lành đã đến." Có ma tộc nhắc nhở hắn.
Ma Quân gật đầu, ra hiệu hôn lễ bắt đầu.
Phía dưới dân tình huyên náo, hiếu kì vị tân nương Ma Quân muốn cưới này là ai.
Âm thanh sáo trúc dần dần vang lên, có ma tộc chủ trì phát biểu mở màn, câu từ dài dòng phức tạp, người nghe thấy đều sắp muốn hôn mê.
"Mời tân nương —— "
Đại điện không hẹn mà cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một phương hướng.
Thị nữ mang trang phục màu hồng lượn lờ đi đến, giữa bọn họ có một vị trang phục tân nương lộng lẫy, xinh xắn lanh lợi, hoa nhường nguyệt thẹn, yêu kiều thướt tha.
Hai bên Hạnh Hoa có thị nữ đỡ đi, nói là đỡ nhưng kì thực là cưỡng ép.
"Thật xinh đẹp..."
"Hóa ra Ma Quân thích dáng vẻ thế này, bất quá thật sự xinh đẹp..."
"Đây là hoa yêu sao? Sao ta không có cảm giác yêu khí người cô ta?"
Hạnh Hoa không thể động đậy, chỉ có thể bị thị nữ cưỡng ép đưa đến bên cạnh Ma Quân.
Trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt đọng lại, gấp gáp cắn môi một chút, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, nhìn thấy mà yêu.
Ma Quân từ khi Hạnh Hoa xuất hiện, ánh mắt đã bất động, hắn mơ hồ có chút kích động.
Đợi Hạnh Hoa được đưa đến bên cạnh mình, hắn vươn tay nắm tay chặt Hạnh Hoa, nụ cười nở rộ tại thời điểm này.
Minh Thù chống cằm: "Ngươi nói tên Ma Quân này lại dám dưới Hoa Thần trên chín tầng trời, trên đó có đánh xuống hay không?"
"Sẽ không."Giọng điệu của Lạc Hàm rất chắc chắc.
"Vì sao?"
"Tiểu Hoa thần, chiến tranh giữa Thần Ma không đơn giản như vậy."Khóe môi Lạc Hàm nâng lên một đường cong nhàn nhạt.
"Có câu nói giận dữ vì hồng nhan."
"Tiểu Hoa thần, ngươi đã nghe qua các truyền thuyết chưa?" Lạc Hàm oán cô: "Mỗi một người muốn giận dữ vì hồng nhan đều có cố sự phía sau, ẩn giấu đi dã tâm của mình."
"Vậy Lăng Vô kia không phải đã bị bắt sao, cái này đã đủ đánh nhau chứ?"
"Thiên Đế không chỉ có một đứa con trai."
"Ngươi biết cũng thật nhiều."
"Tiểu Hoa thần có phải là rất sùng bái ta không?" Lạc Hàm ghé mắt, ánh mắt lăn tăn tựa như gợn sóng trong ao, du du dương dương tiến vào lòng người mang theo một tia rung động.
"..." Muốn đánh hắn, đập chết cái tính cách này.
"Phu thê giao bái..."
"Phanh —— "
Tiếng của người chủ trì nương theo lấy tiếng cửa điện bị đạp bay đồng thời rơi xuống.
Đám người nhìn về phía bên ngoài điện.
Một nam tử phi thân vào, giẫm lên bả vai của ma tộc đi thẳng tới phía trước. Đằng sau nam tử còn có không ít người đồng thời xông tới.
"Thần tộc..."
"Người thần tộc đánh vào rồi!"
"Đừng mẹ nó ồn ào, cầm vũ khí chơi chết bọn hắn!"
"Ha, đám chân chó của thần tộc này cũng dám chạy đến Ma Cung giương oai, đều lên cho lão tử!"
Hai bên gặp mặt không cần nói nhảm nhiều lời, trực tiếp bắt đầu xông vào nhau.
"Oa!"
Minh Thù thán phục một tiếng.
Ánh mắt Lạc Hàm rơi trên người nam tử kia, Lăng Vô...
Con ngươi liễm diễm của hắn trầm xuống.
"Ài ài ài, Lạc Hàm ngươi đi đâu vậy?"
Lạc Hàm đang đi về phía bên ngoài đoàn người.
Hắn không trả lời Minh Thù, cấp tốc rời khỏi đám người, Minh Thù nhìn đại điện hỗn loạn, từ trên người Lạc Hàm nhảy xuống.
Lạc Hàm theo bản năng bắt cô lại, kết quả bắt vào khoảng không.
Hắn lại giương mắt, Minh Thù đã không thấy.
"..."
Lạc Hàm nhẹ cau mày, ánh mắt chuyển động giữa bên ngoài điện cùng trong điện, cuối cùng lách mình rời khỏi đại điện.
Không thể vì cô mà ảnh hưởng đến chính mình.
Không thể...
-
Trong điện.
Minh Thù trà trộn vào đám người, ỷ mình nhỏ bé nên từ từ chạy lên trên đài cao.
Hạnh Hoa bị Ma Quân ôm vào trong ngực, cô ta kích động nhìn Lăng Vô, muốn đi qua nhưng lại bị Ma Quân gắt gao kéo lại.
Lăng Vô bổ mấy ma tộc đang chặn đường ra rơi xuống trên đài cao.
"Hoa nhi!"
Hạnh Hoa kích động không thôi, hơi mấp mấy môi nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Lăng Vô chỉ kiếm vào Ma Quân: "Ngươi đã làm gì Hoa nhi?!"
"Yên tâm ta sẽ không tổn thương cô ấy." Ma Quân nói: "Làm sao ta có thể tổn thương cô ấy."
"Buông Hoa nhi ra!"
"Ha ha ha ha, Thái tử điện hạ, người đã ở trong tay bổn quân làm sao có thể buông ra."
Minh Thù dán vào mép tường, cô thò đầu ra nhìn vị trí của Lăng Vô rồi chậm rãi chuyển tới.
Đối diện là thú nhỏ đang nằm bên cạnh đó không nhúc nhích.
Minh Thù lung lay lá cây, ra hiệu nó tiến lên.
Thú nhỏ xoay người, không thèm để ý tới cô.
Minh Thù: "..."
Lần trước đã nói chia của, cuối cùng cô lại độc chiếm một mình!
Nó mới không thèm giúp cô!
Con sen chính là một tên đại lừa gạt.
Minh Thù: "..." Ngươi mẹ nó thời điểm ăn một mình cũng không nghĩ tới ta!
*
Thú nhỏ: Ngươi ăn một mình!
Minh Thù: Ngươi không phải cũng ăn một mình sao!
Thú nhỏ: Thời điểm ngươi khó khăn, là ai chia cho ngươi?
Minh Thù: Thời điểm ngươi khó khăn, là ai chia cho ngươi?