Minh Thù không biết Độ Khâm muốn biểu đạt cái gì, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi, chỉ có thể dời sang chủ đề khác.

"Trong căn phòng bị khoá lại có cái gì?"

Hồ tiên sinh sững sờ vài giây mới đáp: "Căn phòng kia sao, thời điểm lúc trước chúng tôi tới thì căn phòng kia đã bị khóa, có thể là lão gia tử khóa. Phòng cũng nhiều, tôi cũng vội vàng, sau đó lại xuất hiện chuyện như vậy... Nên tôi cũng không đi xem bên trong có cái gì."

"Có thể mở ra xem không?"

"Có thể có thể." Phòng này hiện tại là của hắn, đương nhiên có thể mở ra.

Hồ tiên sinh cũng không có chìa khoá, một hắn trực tiếp tìm đồ cạy khoá ta.

Ngoài ý muốn là căn phòng trống rỗng, cái gì cũng không có, ngay cả đồ lặt vặt đều không có.

Minh Thù đi một vòng trong phòng, trong phòng ngoại trừ lạnh một chút cũng không có âm khí.

"Đại sư..." Hồ tiên sinh thấp thỏm gọi Minh Thù: "Ngài nhìn ra cái gì sao?"

"Tạm thời không có."

"Ách..."

Hắn mời nhiều người như vậy đều không ai có thể giải quyết, Hồ tiên sinh cũng chỉ là thất vọng.

"Lại đây một chút." Minh Thù lấy ra hai tấm bùa bình an cho hắn: "Cái này ông cùng vợ ông mỗi người một lá, không được để rời khỏi người."

"Được được..." Hồ tiên sinh nhận lấy: "Vậy tôi an bài chỗ ở cho đại sư trước?"

-

Hồ tiên sinh an bài cho Minh Thù cùng Độ Khâm mỗi người một phòng, buổi chiều lúc ăn cơm, Hồ phu nhân có lẽ đã không có gì đáng ngại, tự mình xuống bếp nấu ăn.

Viện này trước kia cũng có người hầu làm, bất quạ sau khi xảy ra quá nhiều chuyện xui xẻo, người hầu đều nghỉ việc hết.

Cũng may Hồ phu nhân không phải là người cái gì cũng không biết, cũng có thể tự chăm sóc tốt chính mình.

"Cũng không biết các vị ăn có hợp khẩu vị hay không..."

Minh Thù thử một món ăn, gật đầu: "Không tệ."

"Đại sư thích là tốt rồi." Hồ phu nhân tựa hồ thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hồ tiên sinh.

Minh Thù ăn đến vui sướng, Độ Khâm liền ngay cả chiếc đũa cũng không động đậy, ôm con rối ngồi bất động ở đó như pho tượng.

Có hắn ở đây, Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

"Đại sư, vị này... Tiểu huynh đệ không ăn sao?" Hồ tiên sinh thăm dò hỏi.

"Hắn giảm cân." Minh Thù thuận miệng đáp: "Không cần để ý tới hắn."

Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân liếc nhau, cũng không dám nữa hỏi.

Chủ yếu là hơi thở trên người Độ Khâm có chút dọa người.

Hồ tiên sinh múc canh cho Hồ phu nhân, nhỏ giọng nói: "Ăn chút canh đi."

Hồ phu nhân nhìn Hồ tiên sinh mỉm cười.

Cơm nước xong xuôi, Minh Thù cùng Hồ tiên sinh nói chuyện một hồi lại đi một vòng trong sân, sau đó mới trở về phòng.

Cô vừa đóng cửa, trước mặt liền tối sầm lại.

Không cần nhìn cũng biết là ai, Minh Thù nhắc nhở hắn: "Phòng của ngươi..."

Bàn tay lạnh như băng đặt lên bả vai cô đẩy cô ép vào cửa, nụ hôn không có nhiệt độ rơi xuống, chặn câu nói phía sau của cô lại.

Minh Thù: "??"

Tiểu cương thi này đến cùng là có mao bệnh gì?

Minh Thù hơi ngửa đầu phối hợp với nụ hôn không có chút kỹ xảo nào của hắn, nụ hôn chỉ biết cướp đoạt, không mang theo chút nhiệt độ nào.

Nam nhân hơi lim dim mắt, chỉ có thể nhìn thấy mấy phần con ngươi trầm lãnh.

Hàng lông mi dài đảo qua mang theo một chút ngứa ngứa.

Minh Thù dứt khoát buông lỏng dựa vào cửa, thân thể cao lớn của nam nhân vượt lên, dây dưa cô từng giây từng phút.

Hắn tham lam chính là nhiệt độ trên người cô.

Nghĩ như vậy, Độ Khâm liền để mặc mình trầm mê xuống.

Minh Thù bị hôn đến não có chút thiếu dinh dưỡng.

Độ Khâm thức thời lui ra, cánh môi vẫn dán vào môi cô, hắn thấp giọng nói: "Ôm."

"Tiểu cương thi ngươi rất lạnh."

"Ôm." Độ Khâm cố chấp dùng một chữ biểu thị ý muốn của mình.

Minh Thù: "..."

Ngươi nha sao lại không theo kịch bản chứ!

Minh Thù bất đắc dĩ vươn tay, vòng qua nam nhân lạnh buốt cả người.

Cánh môi nam nhân sờ nhẹ gò má cô, từng chút từng chút dời xuống, cuối cùng rơi vào trên cổ cô.

Minh Thù không có lên tiếng, cô cảm giác Độ Khâm cọ xát đến mấy lần, sau đó yên tĩnh nắm chặt khuỷu tay giam cầm cô trong ngực hắn, bất động.

"Lạnh?"

Từ trước đến nay chỉ có một ngữ khí, lúc này lại đặt câu hỏi.

"Ừ." Minh Thù gật đầu.

Người bình thường đoán chừng hiện tại cũng đã đóng băng.

Minh Thù vừa gật đầu xong, thân thể liền bay bổng.

Cô bị Độ Khâm bế lên theo kiểu công chúa, Độ Khâm đi về phía giường nhét Minh Thù vào trong chăn, sau đó dùng chăn ôm lấy cô: "Như vậy?"

Minh Thù: "..."

Ngươi cho rằng hàn khí trên người ngươi chỉ một cái chăn liền có thể ấm? Hình như ngươi đã hiểu lầm cái gì a!

Độ Khâm thất Minh Thù không đáp, đột nhiên đưa tay bóp mặt của cô.

"Tiểu cương thi, ngươi không nên được voi đòi tiên a!" Minh Thù chụp tay của hắn.

Độ Khâm run rẩy một chút, trầm thấp nói một tiếng: "Độ Khâm, sống qua ngày độ, khâm định khâm."

Đây là một câu dài nhất mà Minh Thù nghe hắn nói qua.

Còn tưởng rằng hắn không biết nói chuyện chứ.

Thì ra là biết nói chuyện, chỉ là không muốn nói câu dài như vậy?

"Tiểu cương thi không dễ nghe hơn sao?"

"Không."

Ai là tiểu cương thi!

Hắn nới không phải!

"Thế nhưng ta liền muốn gọi ngươi như vậy." Minh Thù cố ý xích lại gần hắn: "Làm sao bây giờ?"

Độ Khâm không lên tiếng.

Hắn không nói một lời ôm Minh Thù, càng ôm càng chặt, Minh Thù hoài nghi hắn là muốn mình ngạt chết trong chăn.

Âm hiểm!

Minh Thù muốn giật chăn ra, Độ Khâm mặt không đổi sắc ép trở về.

Minh Thù: "..."

"Buông tay."

"Không."

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Minh Thù ngữ khí bất thiện.

Người phía sau im lặng, nhưng cũng không buông ra.

Minh Thù: "..."

Tức chết trẫm! Loại người này nên đày vào lãnh cung!

Minh Thù giãy dụa một hồi, chăn mền bọc lấy tay chân không di chuyển được.

Cô ngửa đầu nhìn người bên cạnh, dùng sức cọ qua hôn lên khóe miệng hắn, lại cọ một chút hoàn thành một nụ hôn hoàn chỉnh.

Minh Thù hôn so với nụ hôn không có kết cấu gì của hắn liền lộ ra có kỹ xảo hơn nhiều.

Minh Thù thành công giải cứu mình ra.

Cô giơ một cước đạp người trên giường xuống dưới, đưa tay lau khóe miệng: "Độ Khâm, ngươi còn dám đối với ra như vậy, ta chơi chết ngươi!"

Độ Khâm xem thường, cô đã nói rất nhiều lần rồi nhưng mỗi lần đều không làm gì mình."

"Ngươi lên thử một chút!"

Tay Độ Khâm vừa đặt trên giường có chút dừng lại, một lát sau rụt về, lặng yên không tiến động đứng lên lui đến chỗ bóng tối đứng đấy.

Minh Thù ngồi trên giường nhìn qua hắc ám bên kia.

Cô ôm đầu ngã xuống, không muốn.

Tiểu yêu tinh tìm đường chết không thể sủng, sủng một chút liền lên trời.

Minh Thù xoay người đưa lưng về phía bên kia.

Không biết qua bao lâu, Minh Thù lật người, "Tiểu cương thi."

Người đang đứng trong bóng tối hơi động một chút, biểu thị hắn nghe thấy được.

"Tới đât."

Bóng đen bên kia lung lay hai lần, sau đó Minh Thù nhìn thấy hắn đi tới đứng cách giường hai mét.

Trong bóng tối, ai cũng thấy không rõ thần sắc của ai.

Minh Thù thấp giọng thở dài: "Lên dây."

"Ngươi lạnh."

Minh Thù sửng sốt một chút, còn tưởng rằng lúc trước hắn là sợ mình đánh hắn nên mới thu liễm lại.

"Ta không có yếu ớt như vậy." Minh Thù nói: "Lên đây."

Độ Khâm đi hai bước đến bên giường, động tác hắn rất chậm bò lên giường.

"Cởi quần áo đi ngủ."

"..." Độ Khâm suy nghĩ một chút, đột nhiên bước xuống giường.

"Ài, ngươi chạy cái gì." Minh Thù bắt hắn lại.

"Không biết."

"Không biết cái gì cho ngươi mặt mũi, ngươi còn muốn được đà lấn tới đúng hay không?"

"Quần áo, không biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play