"Tuyên Ca, giao dịch của chúng ta là để cậu bảo vệ tốt tiểu thư, vừa rồi cậu đã làm gì với tiểu thư?"
Sự tức giận của Dịch Kiều hoàn toàn hiện ra trên mặt.
Tuyên Ca lười nhác dựa vào bàn, ngữ điệu hững hờ tùy ý: "Như ông thấy."
Máu nóng trong người Dịch Kiều từ từ dâng lên: "Tiểu thư còn nhỏ, cậu muốn tìm nữ nhân có thể ra ngoài tìm, sao cậu có thể dụ dỗ tiểu thư!"
Tuyên Ca thản nhiên nói: "Tôi không muốn nữ nhân gì."
"Vậy vừa rồi cậu làm gì với tiểu thư!"
Trong nháy mắt căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Tuyên Ca chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi trầm tĩnh phảng phất có sức sống rót vào, dần dần có nhân khí.
Môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ chắc chắn.
"Tôi muốn cô ấy."
"Chỉ đơn giản như vậy."
Tôi muốn cô ấy, chỉ đơn giản như vậy.
Dịch Kiều tựa hồ đứng im bất động.
Biểu hiện trên mặt hắn từ phẫn nộ đến chấn kinh, sau đó trống rỗng.
Tuyên Ca hơi giương khóe miệng lên: "Tôi thích cô ấy, cho nên tôi muốn cô ấy."
Dịch Kiều tìm lại giọng nói của mình: "Thân phận của cậu là gì..."
Hắn là Sát Thủ!
Trên tay dính đầy máu tươi.
Cho dù đây không phải là việc hắn có thể lựa chọn.
Nhưng làm sao có thể để cho tiểu thư... Cùng một người như vậy bên nhau.
Tuyên Ca rũ mắt, ánh mắt thanh lãnh rơi vào hoa văn trên mặt đất.
Trong đầu hắn hồi tưởng lại câu nói không nặng không nhẹ của thiếu nữ.
—— gia sư đương nhiệm của tôi.
Một lát sau, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên: "Cô ấy không quan tâm thân phận của tôi là gì."
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không quan tâm.
"Tiểu thư cùng cậu căn bản không phải người của một thế giới." Dịch Kiều cuối cùng vẫn tìm lại lý trí: "Cậu sẽ hại tiểu thư."
"Sẽ không."
"Cậu..." Dịch Kiều tức giận đến mạch máu não đều muốn đứt đi.
Thật lâu Dịch Kiều mới phun ra một câu: "Tiểu thư... Tiểu thư tự nguyện?"
Tuyên Ca có chút nghiền ngẫm: "Cô ấy là người như vậy, tôi có thể ép buộc cô ấy?"
Rõ ràng là cô trêu chọc mình trước.
-
Tuyên Ca về đến phòng liền thấy Minh Thù ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh đặt một cái rương trước đó Dịch Kiều mang vào kia.
Bên trong có một vài món đồ chơi nhỏ, còn có mấy cái khung hình, phía trên là ảnh chụp của nguyên chủ cùng ba mẹ.
Cũng đều là nguyên chủ trước kia.
Sau khi bị Thư Tuyết chiếm căn phòng, có khả năng bị người hầu thu dọn đưa đến phòng chứa đồ.
Nghe thấy động tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn qua.
"Chú Dịch nói gì với anh?"
"Nói tôi không được làm hư em." Tuyên Ca ngồi xuống bên gót chân cô: "Em sẽ cùng tôi học cái xấu sao?"
"Tôi cảm thấy tôi đã đủ hư hỏng." Minh Thù giương môi khẽ cười.
Tuyên Ca nắm chặt đầu ngón tay cô, đặt trên cánh môi hôn một chút, lại đặt trên ngực mình: "Em không xấu, em rất tốt."
Em là tốt nhất.
"Tuyên Ca, xong rồi thì trở về phòng của mình đi." Dịch Kiều giống như u linh xuất hiện tại cửa ra vào, hắn quay đầu liền trở mặt: "Tiểu thư, đồ vật trong rương đều là vật cũ trước kia của cháu, cháu xem một chút có cái gì muốn giữ lại không."
Dịch Kiều nói xong ngược lại không có dừng lại lâu, thuận thế mở cửa ra ngoài.
Tuyên Ca đưa đầu gần sát Minh Thù, cọ cọ trong ngực cô: "Tôi sẽ bảo vệ em, cho dù tôi chết, linh hồn của tôi cũng sẽ bảo vệ em."
"Anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi tôi."
"Nhiên Nhiên..."
Giọng nói của Tuyên Ca khàn khàn, hắn ngửa đầu, trong con ngươi ánh sáng cùng bóng tối xen lẫn nhau.
"Em là của tôi."
"Vĩnh viễn."
Minh Thù hơi lùi về sau.
Cô biết thừa tiểu yêu tinh cũng sẽ không "Ngoan" như vậy, bình thường trêu chọc, hắn liền xù lông cho ngươi xem, đó là bởi vì ngươi chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Lòng tham chiếm hữu cùng cố chấp giống móng vuốt của mèo con, giấu đi ở nơi không nhìn thấy.
Một khi lộ ra sẽ cào người cực kì tàn nhẫn.
Nhưng cô cũng không ghét tiểu yêu tinh như vậy.
"Em sợ tôi?"
Tuyên Ca đưa tay cố định eo Minh Thù, phòng ngừa cô lui lại.
Minh Thù trấn định: "Tôi còn nhỏ, loại chuyện này, chúng ta có thể làm vào ban đêm."
Tuyên Ca: "???"
Loại chuyện nào?
Hắn không có muốn làm cái gì...
Bầu không khí lãng mạn bị phá hư đến sạch sẽ.
"Cả ngày em đều nghĩ cái gì?"
Nghĩ làm sao để trấn áp ngươi nghĩ để tóm hết các tên X kia!!
Minh Thù vẫn khẩu thị tâm phi như thường ngày: "Dù sao cũng không phải nhớ anh."
Không biết còn muốn lên trời, nếu biết, còn không phải sẽ đâm thủng bầu trời luôn sao?
Tuyên Ca: "..."
Tuyên Ca đứng dậy, dáng người cao lớn bao trùm Minh Thù, bóng đen phủ xuống, Minh Thù cho là hắn muốn làm gì nên đều chuẩn bị kỹ càng không phản kháng.
Ai biết Tuyên Ca chỉ đè cô, chôn mặt vào hõm cổ cô: "Tôi chuyển xuống đây ở nhé?"
"Chú Dịch sẽ đánh chết anh."
Tuyên Ca phát ra một đơn âm tiết, không biết là cười hay là cái gì.
Hắn dán vào bên tai Minh Thù nói: "Tôi nói là dọn đến cạnh phòng em, như vậy sẽ thuận tiện bảo vệ em hơn."
"Anh xác định là tôi cần được bảo vệ?" Thẳng nam Thù không phục.
"Tôi muốn bảo vệ em." Cánh môi Tuyên Ca đụng vào vành tai cô, nhẹ nhàng ngậm một chút: "Có được không?"
"..."
Ngươi không được như vậy!
Đây là phạm quy!
Ngươi nên xù lông!
Không theo thiết lập nhân vật là lĩnh cơm hộp đấy!! Cơm hộp là của ta! Ngươi cũng là của ta!
... Thật giống như nhập loạn cái gì đó?
"Có được không?"
"Tùy anh." Dù sao nhiều phòng như vậy, hắn ở chỗ nào cũng được.
Tuyên Ca ôm cô xoay người, để Minh Thù nằm sấp trên người hắn, hơi nhướng mày: "Hôn tôi."
"Có bệnh."
Minh Thù xoay người muốn xuống dưới.
Tuyên Ca kéo cô lại: "Ngày mai mới có thể nhìn thấy em, tôi sẽ nhớ em, hôn tôi đi."
Hắn nói yêu cầu này đến như thể có lý chẳng sợ, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Không hổ là tiểu yêu tinh.
Không biết xấu hổ, toàn vũ trụ cũng không sánh bằng.
Cuối cùng Minh Thù cũng không lay chuyển được hắn, không hôn liền không cho cô xuống dưới, chỉ có thể hôn hắn một chút.
Muốn hôn đúng không?
Hôn cho ngươi xem!
Hôn đến khóc!
Hôn đến chân ngươi mềm!
Đương nhiên Tuyên Ca khẳng định không có khóc cũng không có run chân.
Dịch Kiều vẫn luôn gõ cửa đúng giờ, đuổi Tuyên Ca về phòng của mình, lại đưa cho Minh Thù trái cây ướp lạnh.
Thế giới là quản gia tốt.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày thứ hai Minh Thù đụng vào cái rương hôm qua mới nhớ tới việc sắp xếp lại.
Trong rương có rất nhiều đồ chơi nhỏ, mà một số thứ khác hẳn là còn đáng giá không ít tiền.
Minh Thù ăn điểm tâm xong, đem đồ vật đặt trên kệ, khung hình cũng lần lượt dọn xong.
"Chào buổi sáng."
Minh Thù bị người ta ôm từ phía sau.
Đồ vật trong tay cô không có cầm chắc, trực tiếp rơi xuống: "Anh đi đường không có tiếng động, bay sao?"
Bay?
Cái này độ khó có chút cao, hắn không làm được.
Tuyên Ca hôn gò má cô một chút, nghiêng người dựa vào giá đỡ, đặt tay bên hông cô: "Sự đề phòng của em có chút thấp, rảnh rỗi tôi sẽ dạy em."
"Đó là đối với anh..."
"Hửm?" Tuyên Ca xích lại gần cô, Minh Thù đều có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn, hắn khẽ nhếch cánh môi: "Em nói cái gì?"