Nữ sinh từ trong bóng tối đi ra, ánh sáng mờ nhạt bao phủ trên người cô.
Chụp tôi?
Nam nhân lui lại một bước, lông mày cau lại, một giây sau hắn liền quay người rời khỏi.
"Cậu chạy cái gì, tôi cho cậu chụp a!!"
Giọng nói nữ sị bị tiếng gió bỏ lại đằng sau.
Không biết chạy ra bao xa, nam nhân chống đỡ bức tường bên cạnh thở hổn hển.
Hắn cũng không biết tại sao lại muốn chạy.
Một lát sau hắn tìm cho mình một lý do, thân là chó săn bị người ta phát hiện đương nhiên phải chạy.
Hắn nhìn máy ảnh trong tay một chút, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Hắn đón xe trở lại phòng làm việc.
Cẩu tử lần trước lập tức chào hỏi: "Lương ca đã trở về."
Lương Triệt không nói một lời trở về phòng làm việc của mình.
Cẩu tử cùng người bên cạnh im ắng đối mặt vài giây.
Lương ca sao vậy?
-
"Tiếc tỷ, đến trang điểm." Trợ lý kêu một tiếng.
Kết quả người bên kia không có lên tiếng.
Trợ lý lại chạy qua: "Tiếc tỷ, trang điểm."
Cố Tích lúc này mới hoàn hồn, nhẹ nhàng ôn nhu đáp một tiếng: "Ồ... Được."
Cố Tích nhìn bên ngoài một chút, khẽ cau mày, cô ta nhìn về phía đoàn làm phim đang đi vào liền hỏi: "Đoàn làm phim bên cạnh là gì?"
Trợ lý đối với với mấy tin bát quái này biết tất rõ, lập tức trả lời: "Là « Phong Hoa »."
"Sao tôi chưa từng nghe qua bộ phim này?"
Trợ lý nói: "Nghe nói bộ phim này đã định ra diễn viên từ sớm, bất quá vẫn chưa khởi quay, hình như là vấn đề bản quyền, hiện tại đoán chừng đã giải quyết xong đi, Phong Hoa là tiểu thuyết chuyển thể, rất hot..."
Trợ lý líu ríu nói không ngừng.
Tâm tình Cố Tích lại càng ngày càng hỏng bét.
Cô ta vừa mới nhìn thấy Văn Địch.
-
« Phong Hoa » là bộ phim trước đó nguyên chủ đã ký, đạo diễn chính là đạo diễn bộ phim đầu tiên của cô, vì vậy cho dù hiện tại tin tức xấu xung quanh cô những đạo diễn cũng không ý định đổi vai cô.
Đội hình đoàn làm phim Phong Hoa cũng được cho xa hoa, nam chính là Ảnh đế, nữ chính là cô.
Nữ hai cùng nam hai cũng đều có tác phẩm kinh điển của riêng mình.
"Văn Địch, đã lâu không gặp, cô gần đây đều lên hot search mỗi ngày, không nên liên lụy đến đoàn làm phim chúng ta mới đúng."
Minh Thù nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn sang.
Nữ hai dung mạo tinh xảo nữ mang theo trợ lý trùng trùng điệp điệp tiến vào, so với Minh Thù đơn độc thì khí thế hơn một chút.
Minh Thù cắn một miếng kem, sáng mai cô cũng phải bỏ tiền mời một bầy đến đóng vai quần chúng!
Được rồi...
Kem rất ngon.
Người trước mặt này là diễn vai nữ hai Hồ Hinh.
Vẫn luôn cùng nguyên chủ không thể nào hoà hợp.
Cũng không có mâu thuẫn gì lớn, dù sao khói lửa giữa các cô gái chính là không hiểu được như thế.
Bởi vì ngươi so với ta là lửa, so với ta đẹp hơn liền có thể trở thành lý do đối lập.
"Đã lâu không gặp." Minh Thù cong môi cười: " Cô mới sửa mũi sao?"
Vẻ mặt Hồ Hinh lập tức thay đổi, thấp giọng một tiếng: "Cô nói hươu nói vượn cái gì?"
Ánh mắt cô ta đảo qua bốn phía, may mắn bên này người không nhiều.
Minh Thù đề nghị: "Lần sau đừng đi bệnh viện này, kỹ thuật không tốt."
Hồ Hinh xém chút liền đưa tay sờ lỗ mũi.
Có rõ ràng như vậy sao?
Nữ nhân này liếc mắt một cái liền nhìn ra?
Lý trí làm Hồ Hinh ổn định, cô ta hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại cô đều sắp bị giới giải trí phong sát, còn dám phách lối như vậy."
"Cho nên thừa dịp bây giờ còn có thể phách lối, tranh thủ thời gian phách lối, miễn cho bị phong sát triệt để, vậy tôi đi đâu phách lối."
Hồ Hinh: "..." Nói hay lắm có đạo lý.
Phi!
"Văn Địch." Hồ Hinh cười lạnh liên tục: "Tin tức đều đồn cô bò lên giường nhà đầu tư, làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, sẽ không phải là thật chứ?"
Hồ Hinh xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Văn Địch, tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu, chúng ta đi."
Minh Thù nhìn Hồ Hinh tức hổn hển rời đi.
Ai mà không có tiếng xấu.
Trẫm nào có thể dễ dàng bị ngươi chọc giận như vậy.
Đồ ngốc.
Đạo diễn đứng cách đó không xa gọi cô, Minh Thù đi qua, nhu thuận kêu một tiếng: "Đạo diễn Hạ."
Đạo diễn Hạ thần sắc có chút phức tạp: "Năm đó là tôi mang cô tiến vào cái vòng này."
Đạo diễn Hah hiển nhiên cũng biết chuyện gần đây.
Minh Thù mím khóe miệng cười đến nhu thuận, ánh mắt trong suốt cũng như năm đó, là một tiểu cô nương ngây thơ.
Đạo diễn Hạ trầm mặc chớp mắt một cái, lấy giọng điệu trưởng bối nói: "Tiểu Địch tử, đừng để bên ngoài ảnh hưởng đến mình, chuyên tâm đóng phim, con đường của cô còn rất dài."
"Được rồi, đạo diễn Hạ."
"Đã xem kịch bản chưa?"
"Đã xem." Trước đó mấy ngày Minh Thù nhận được điện thoại còn lấy được kịch bản mới, cô đã nhìn qua một lần.
"Nhân vật chính này của cô giai đoạn trước trung kỳ hậu kỳ đều sẽ có biến hóa lớn, không dễ nắm bắt, cái này đối cô cũng là một khiêu chiến, Tiểu Địch tử, tôi tin cô sẽ không khiến tôi thất vọng."
"Được, sẽ không để cho ông thất vọng." Minh Thù nắm tay: "Diễn tốt có đùi gà không?"
"Phốc..."
Đạo diễn Hạ cười lắc đầu, vốn cho rằng cô bởi vì chuyện bên ngoài coi như không có ảnh hưởng quá lớn cũng sẽ hơi sa sút tinh thần, không nghĩ tới sẽ có sức sống như vậy.
Cùng giống như tiểu cô nương hoạt bát năm đó a...
Những năm nay cô đi càng ngày càng cao, tính tình thu liễm không ít, đã rất lâu hắn không nhìn thấy tiểu nha đầu này cười đến vui vẻ như vậy.
Đạo diễn Hạ ưng thuận hứa hẹn: "Diễn tốt, tôi sẽ bỏ tiền mua đùi gà cho cô."
"Vì đùi gà!"
Trẫm sẽ diễn thật tốt.
Trẫm mà diễn lên, đùi gà đều là của trẫm!!
-
« Phong Hoa » là một bộ phim tiên hiệp.
Minh Thù diễn vai nữ chính, giai đoạn trước nữ chính là một tên ngốc bạch ngọt, trong lúc đó phát hiện ra chân tướng thân phận của mình.
Mà chôn giữa nữ chính cùng nam chính là tộc bối huyết hải thâm thù, cũng dần dần xé mở một góc của băng sơn.
Trước sau kỳ thực khác biệt rất lớn.
Nữ chính giãy dụa trong tình yêu cùng thù hận.
Dạng kịch bản này kỳ thật rất sáo lộ, bất quá kịch bản được lòng người, người xem liền thích cái kịch bản thế này.
Kịch bản vừa khởi động máy, nhiều người đều muốn rèn luyện.
Nam chính bên kia còn chưa đi ra nên quay nữ chính cùng vai phụ trước
Phần diễn của Minh Thù nhiều nhất.
Cảnh quay hôm nay là cảnh Minh Thù cùng Hồ Hinh đối đầu nhau.
Thời điểm tại đoàn làm phim, Hồ Hinh có thể nói là không giữ sức lực bôi đen cô.
Dốc lòng leo lên thũ lĩnh bảo tạo anti-fan.
"Các đơn vị chuẩn bị!"
Minh Thù cùng Hồ Hinh vào vị trí, Hồ Hinh mặc trên người y phục phiêu dật, dung mạo lịch sự tao nhã có một phong thái cao nhân.
Mà trang phục của Minh Thù tương đối tươi mát, nghiêng về phía đáng yêu hoạt bát.
Hồ Hinh liếc nhìn Minh Thù, thần sắc rất là khinh thường.
Đạo diễn bên kia hô bắt đầu, Hồ Hinh mới điều chỉnh tốt biểu hiện.
Cô ta vênh vang đắc ý, dùng ánh mắt bắt bẻ dò xét cô: "Ngươi chính là Phong Hoa?"
Minh Thù bên trong nụ cười nhu thuận lộ ra mấy phần hoạt bát, nhìn lên rất tinh quái.
Cô có chút không quá quen thuộc trùng chắp tay hàng lễ: "Phong Hoa chào tiên tử."
Ánh mắt Hồ Hinh chớp lên, cô ta đột nhiên giơ tay đánh về phía Minh Thù.
*
Tớ ngủ đâyy. Có time sẽ bạo chương a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT