"Kỳ quái, hôm nay tại sao Chiến ca không đến lớp?"

Tương Nhạc từ bên ngoài tiến đến, ngồi đối diện nói thầm với Minh Thù.

"Làm cái gì vậy, gọi điện thoại cũng không nhận."

Minh Thù ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Hắn thường xuyên trốn học?"

"Không có." Tương Nhạc cẩn thận hồi tưởng một chút: "Rất ít, ngoại trừ cuối tuần không gặp người ở bên ngoài, thứ hai đến thứ sáu đều ở trường học, thành tích của Chiến ca đều là tiêu chuẩn nhất định."

"Vậy có lẽ là có chuyện." Lục Chiến là dị năng giả, cũng không biết hắn là người của nhà nước hay là của tổ chức dị năng nào đó.

Mà dựa theo lời Văn lão gia tử nói...

Dị năng giả ban đầu đều chỉ có một dị năng, nếu như xuất hiện hai dị năng cũng là từ trên người người khác chuyển đến.

Bị người khác tước đoạt dị năng... Mà người bị tướt đoạt kia, chỉ có chết.

"Ừm..."

Tương Nhạc ngẫm lại cũng đúng, ai cũng có chuyện riêng.

Lực chú ý của nam hài tử rất nhanh chuyển sang chỗ khác.

-

Ngày hôm nay không chỉ Hoàng Hiểu Lộ chuyển trường, Lục Chiến không lên lớp, còn có Dịch Giảo Giảo cũng không lên lớp.

Không biết bị những người kia bắt, về sau sẽ thế nào.

Minh Thù không nghĩ tới thời điểm tan học lần nữa trông thấy Phó Vân Bách.

Phó Vân Bách đến một mình, đứng ở cổng trường, dáng dấp của hắn là loại thư sinh nho nhã, mặc âu phục, thắt cà vạt, mang kính mắt, đứng yên một chỗ, không biết còn tưởng rằng hắn là lãnh đạo trường học.

"Tang Âm tiểu thư."

Phó Vân Bách chủ động chào hỏi cô.

"Âm Âm, người này là ai vậy?" bọn Tương Nhạc bốn người kề vai sát cánh đứng sau Minh Thù, nhìn Phó Vân Bách, hiếu kì hỏi.

"Không biết." Minh Thù đối với người đã mang đầu bếp nhỏ đi không có cảm tình gì.

Đầu bếp nhỏ của trẫm...

Ngẫm lại mà đau lòng.

Tìm một cơ hội lại cứu một lần nữa, đầu bếp nhỏ nhất định sẽ lựa chọn trẫm!

Phó Vân Bách nghe vậy cũng không giận, vẫn lễ phép mà nói: "Tang Âm tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn cùng cô nói."

Bốn người Tương Nhạc ngờ vực dò xét Phó Vân Bách.

Cuối cùng Minh Thù cũng theo Phó Vân Bách lên xe, mấy người Tương Nhạc đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi...

Trong xe chỉ có cô cùng Phó Vân Bách.

Phó Vân Bách lái xe, rời khỏi trường học một đoạn.

Minh Thù ăn bánh bích quy Cheese, cũng không mở miệng, hoàn toàn coi Phó Vân Bách thành một tài xế.

Phó Vân Bách giống như cùng Minh Thù đang so ai kiên trì hơn.

Cuối cùng Phó Vân Bách cam chịu hạ mình: "Tang Âm tiểu thư, Văn lão gia tử đã nói cho cô biết chuyện dị năng sao?"

"Nói qua rồi."

Phó Vân Bách gật đầu: "Tôi ở chỗ này có mấy vấn đề muốn hỏi cô một chút."

"Tôi có quyền lựa chọn không trả lời."

Phó Vân Bách sửng sốt một chút: "Đây là dĩ nhiên. Bất quá Tang Âm tiểu thư đừng nghĩ đến việc này, nháo đến chỗ của Văn lão gia tử, vẫn hi vọng cô có thể nghiêm túc trả lời."

Ánh mắt Minh Thù đảo qua, khoé miệng hơi nhếch lên giống như châm chọc.

Trong xe tĩnh mịch.

Thời điểm dừng xe lại chờ đèn xanh đèn đỏ, Phó Vân Bách rốt cục cũng mở miệng: "Là Tang Âm tiểu thư cứu Mông Mông đúng không?"

"Nếu không thì là anh sao?"

"..." Phó Vân Bách đã cảm giác được, vừa rồi cô nương này chỉ là không quá để ý đến hắn, hiện tại đã có chút địch ý.

Nhưng những vấn đề này không thể không hỏi...

"Người bắt Mông Mông đi là mục tiêu số hai vô cùng nguy hiểm, cô có thể cứu Mông Mông từ trong tay hắn cơ hồ là chuyện không thể nào."

"Anh có thể sáng tạo ra kỳ tích, vì sao tôi không thể?"

"... Tang Âm tiểu thư, có thể nói một chút, cô làm sao cứu Mông Mông từ trong tay hắn ra không?"

Minh Thù nói bừa: "Hôm đó vận may của hắn không tốt, phạm suy thần."

"..." Phó Vân Bách cứng đờ trong chốc lát, đèn đỏ sáng lên, hắn nổ máy xe: "Tang Âm tiểu thư, cô thật sự không có dị năng?"

"Điểm này đại huynh đệ số hai kia không nói cho anh biết sao?" Trẫm có sở hữu dị năng hay không, hắn không phải rõ ràng nhất sao?

Phó Vân Bách trong đầu hiện lời nói của mục tiêu số hai.

Hắn nhìn dòng xe cộ phía trước: " Mục tiêu số hai nói trong tay cô có vũ khí vô cùng nguy hiểm."

Minh Thù ha ha: "Hắn nói anh liền tin sao, làm sao anh biết hắn không phải đang đùa giỡn anh?"

Ngay lúc Phó Vân Bách đang nghĩ đến nên nói tiếp như thế nào, âm thanh của nữ sinh đột nhiên chuyển một cái, phách lối lại tự tin.

"Coi như trong tay của tôi có, vậy thì thế nào? Các người nghĩ có thể cướp được sao?"

-

Phó Vân Bách nhìn nữ sinh biến mất ở trong dòng người, hắn vuốt vuốt mi tâm.

Lái xe trở lại cục quản lý dị năng.

Hắn đi vào thì có người chào đón.

"Thế nào? Cô ta có phải thật sự sở hữu dị năng không? Có thể đánh thắng mục tiêu số hai, tôi không tin cô ta là một người bình thường."

"Cô ta chính là một người bình thường."

"Không thể nào... Tôi nói chứ, cô ta làm sao giải quyết được mục tiêu số hai? Chúng ta nhiều người như vậy..."

Cái bị truyền ra sẽ rất mất mặt?

Người kia lại hỏi: "Mục tiêu số hai nói cái gì súng Laser phải không?"

Phó Vân Bách tự nhiên nhớ tới câu nói sau cùng của nữ sinh kia.

Câu nói kia là thừa nhận a?

"Trước tiên đưa vào mục tiêu giám sát cấp A." Phó Vân Bách nói: "Nếu có hành vi khác người sẽ tính sau."

"Đó là cháu ngoại của Văn lão gia tử..." Người kia chần chờ: "Không tốt lắm đâu?"

Phó Vân Bách vỗ vỗ bả vai người kia: "Đây là nhiệm vụ của chúng ta."

Mặc kệ người kia là ai.

Chỉ cần làm ra việc có hại cho xã hội, đều sẽ bị giám thị.

-

Minh Thù về đến nhà, Văn lão gia tử cùng Dư Thâm tựa hồ đang ở trong phòng thuốc, cô lắc lắc đi vài vòng ngoài phòng thuốc.

Hai vệ sĩ nhìn cô giống như nhìn vật nguy hiểm,

Sợ bọn họ không chú ý, thiếu gia lại bị cướp mất.

Minh Thù đứng trong chốc lát, bên trong không có động tĩnh gì, cô xoay người trở về phòng.

Màn đêm buông xuống, Minh Thù nằm ở trên giường ngủ một lúc, trên lầu lại là những âm thanh thùng thùng kia...

Hắn có phải là có tật xấu hay không?

Minh Thù ôm đầu không để ý đến hắn.

Một đêm nhịn, hai đêm cô đều nhịn!

Thế nhưng mấy ngày kế tiếp đều vẫn như thế này.

Đúng hẹn lại lên...

Minh Thù rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trèo cửa sổ đi lên.

Cửa sân thượng vẫn đóng, Minh Thù gõ cửa sổ để cho hắn mở cửa.

"Cậu có tật xấu gì?" Minh Thù vào cửa liền hỏi: "Làm ồn người khác đi ngủ rất thoải mái sao?"

Dư Thâm nhìn cô chằm chằm mấy giây, xoay người đi tới trên ghế sa lon ngồi.

Minh Thù: "..."

"Ta nghe nói buổi tối cậu ngươi không có ăn cái gì?" Minh Thù đặt mông ngồi vào đối diện, tư thế đại lão mở ra: "Muốn chết đói tại nhà tôi sao?"

"Cô có thể tiễn tôi về nhà."

"Tôi ngược lại rất muốn trùm bao tải quăng cậu về nhà. Tôi dám sao? Lão gia tử sẽ giết tôi!!!"

Dư Thâm giọng điệu có chút giương lên: "Cô sợ?"

"Kính già yêu trẻ có biết không!"

Trên gương mặt tái nhợt của Dư Thâm lộ ra một tia khinh miệt, đối với câu này của cô biểu thị sự khinh miệt.

Dối trá!!!

Trong đầu Dư Thâm đột nhiên xuất hiện một từ như vậy.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía giường, trong ánh mặt chăm chú của cô, lên giường đắp kín mền.

Minh Thù: "???"

Minh Thù xác định hắn thật sự ngủ, từ cửa trèo xuống.

Cuối cùng cũng an tĩnh.

Nhưng mà cô vừa nằm dài trên giường, phía trên lại là âm thanh thùng thùng...

Bệnh tâm thần a!

Ngày mai sẽ để cho người ta đến làm tường gỗ cách âm!!

Minh Thù lần nữa leo lên, Dư Thâm nằm ở trên giường, cũng không có tỉnh dậy, hô hấp kéo dài trầm ổn, giống như ngủ thiếp đi.

Nhưng quả bóng tự mình nhảy thùng thùng, đổi thành người khác không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play